Uông Bích Hồng nghe xong thì cũng suy nghĩ một chút, sau đó gương mặt cũng trở nên âm trầm.
Không còn gì nghi ngờ nữa, tên này đến vì gia sản của nhà họ Ninh rồi!
Nếu không, thì tại sao tên này lại đến Thiên Hải?
Đứa con hoang kia luôn bày ra dáng vẻ rất thanh cao, còn giả vờ chẳng thèm ngó tới gia sản nhà họ Ninh, nhưng tên này vừa xuất hiện thì đã hỏi bà ta cho bao nhiêu tiền, khẳng định là mơ ước gia sản của nhà họ Ninh.
Gia thế của tên này kém hơn nhà họ Ninh nhiều, có thể còn không phải là con một, cho nên cũng không có bao nhiêu tiền, nên tất nhiên sẽ không buông tha phần gia sản của nhà họ Ninh này rồi.
“Tên khốn này!” Uông Bích Hồng cắn răng, âm trầm mắng: “Tên này nghĩ hay thật đấy, hừ, đừng không cầm được một xu nào!”
Ninh Hoằng Đào ở một bên cũng chậm rãi siết chặt nắm đấm.
Anh ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho loại người này đến chia gia sản với mình.
Diệp Mặc đứng ở cửa, rồi mỉm cười với bốn phía.
Sau khi nhìn thấy những người này thì hắn hơi ngẩn ra.
Mẹ Thang chỉ nói với Diệp Mặc là bữa tiệc rượu, Diệp Mặc còn tưởng rằng chi là một bữa tiệc đơn giản bình thường thôi, rất nhiều người đến, muôn hình muôn vẻ, nhưng bây giờ xem xét, thì 90% ở đây đều là phụ nữ, cả một đám đều ăn mặc quý phái, xa hoa, hiển nhiên đều là người có chút thân phận.
Sau đó, Diệp Mặc lại cười khổ.
Xem ra, đây là bữa tiệc của các quý phụ rồi!
Chỉ là, dù sao cũng đến rồi, cũng không tiện rời đi, nên chỉ có thể ở lại.
“Kia là. . .” Ánh mắt Diệp Mặc quét qua bốn phía, bỗng nhiên nhìn thấy mấy bóng người ở cách đó không xa, hai người trong đó còn đang dùng ánh mắt phẫn nụ, căm hận để nhìn vào hắn, nếu như ánh mắt có thể giết người thì chắc hắn đã chết vài lần rồi.
“Trùng hợp nhỉ!” Diệp Mặc thì thào một câu, nhưng cũng không quá bất ngờ.
Dù sao nhà họ Ninh này cũng có chút địa vị ở Thiên Hải, cho nên tất nhiên cũng sẽ được mời.
Diệp Mặc nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ hơi khó chịu.
Hắn cực kỳ chán ghét người nhà này, thậm chí còn có chút căm hận.
Diệp Mặc nhìn qua bên đó vài lần rồi mới thu hồi ánh mắt, hắn không muốn để ý đến hai mẹ con nhà này nữa, cũng không muốn có quan hệ gì với đối phương, song, dường như đối phương không muốn buông tha hắn.
Đám người kia bước nhanh qua bên này.
Ninh Hoằng Đào vênh mặt, kêu lên một tiếng: “Này!”
Anh ta lạnh lùng nhìn qua, trong mắt có địch ý rõ ràng.
“Ui ui! Còn đến Thiên Hải cơ à!” Uông Bích Hồng cũng đi theo, nói với giọng the thé: “Ai dẫn cậu đến đây? Đây là nơi cậu có thể đến sao?” Bà ta nói xong thì lại lộ ra vè khinh thường.
Tên này cũng chẳng có địa vị gì, có thể cũng có chút thân phận ở thành phố H, nhưng nơi này là Thiên Hải! Kẻ có tiền ở Thiên Hải rất nhiều, nên loại người này chẳng là cái thá gì.
Tên này có thể xuất hiện ở đây cũng là vì có cái mã ngoài đẹp trai nên được người ta dẫn đến đây mà thôi, cũng chẳng khác gì đám người mẫu nam, ngôi sao hạng 18 hoặc hạng n nào đó mà thôi.
“Thế nào? Tôi không thể đến Thiên Hải sao?” Diệp Mặc nhìn hai mẹ con nhà này, lạnh giọng cười nhạo: “Thiên Hải cũng không phải là nhà họ Ninh các người mở!”
Tất cả mọi người ở bốn phía thấy cảnh này thì hơi giật mình, bọn họ nhìn hai bên một chút, sắc mặt đều trở nên hơi cổ quái.
Đám quý phụ này cũng biết hai mẹ con nhà họ Ninh, vợ con của ông chủ tập đoàn Vạn Hưng, thân phận cũng không thấp, cũng là khách quen ở nơi này, cũng coi như là có chút quen mặt ở Thiên Hải.
Trái lại thì người thanh niên đẹp trai đột nhiên xuất hiện này thì chưa từng nhìn thấy, đám quý phụ đều đang suy đoán, xem người này có lai lịch gì, hiện giờ xem ra, hai mẹ con nhà họ Ninh này đã nhận ra, dường như còn có chút ân oán.
Thoáng chốc, đám quý phụ đều lộ ra vẻ hóng hớt.
Uông Bích Hồng nói với giọng the thé: “Đương nhiên là có thể rồi! Chỉ là, cậu đừng ôm vọng tưởng, tôi đã nói rồi, chỉ cần tôi ở đây, thì cậu và đứa con hoang kia đừng hòng cầm một xu nào.”
Diệp Mặc nghe xong thì hơi giật mình, tiếp theo thì lại cười nhạo.
Người này tưởng rằng mình đến tranh giành ra sản à!
Diệp Mặc lạnh mặt, không khách khí quát nhẹ: “Mụ già, chút tiền của các người, có cho tôi cũng không thèm đâu!”
Mở miệng ngậm miệng đều là con hoang, mụ già chẳng có chút tố chất nào.
“Cậu. . .cậu mắng ai là mụ già?” Uông Bích Hồng nghe xong thì hơi ngẩn ngơ, tiếp đó, lại gào thét lên, gương mặt được trang điểm đậm đặc đã đỏ bừng lên.
Bốn phía cũng nổi lên một trận xôn xao.
Trên mặt mọi người đều có một tia kinh sợ.
Uông Bích Hồng này cũng coi như là một nhân vật có mặt mũi ở Thiên Hải, thế mà người này lại dám mắng bà ta là mụ già ở ngay trước mặt mọi người. lá gan này. . . cũng quá lớn rồi đấy!
Còn cả câu nói kia nữa. . .
Tài sản của nhà họ Ninh ít nhất cũng phải vài tỷ, cũng không tính là ít, tại sao trong miệng của người này lại giống như vài nghìn đồng vậy, còn cho cũng không thèm nữa, cũng quá mạnh miệng rồi đấy!
“Người này có lai lịch gì vậy?”
Trong lúc nhất thời, mọi người đều ồn ào xôn xao, từng ánh mắt đều tập trung vào người thanh niên đẹp trai kia để dò xét cho kỹ.