Uông Bích Hồng cắn răng, trầm thấp nói: “Đừng nói nữa, đứa con hoang kia bây giờ rất phong quanh! Bên cạnh còn có một công tử nhà giàu, còn lên làm tổng giám đốc! Tôi bảo cô ta ký hợp đồng mà cô ta còn xé luôn!”
“Gì cơ?” Người quý phụ kia nghe xong thì hơi giật mình, tiếp đó lại cau mày nói: “Vậy bà chuẩn bị làm gì? Đứa con hoang kia có chỗ dựa rồi, chẳng phải sẽ rắc rối hơn sao? Đức Phát cũng thật là, loại con hoang kia thì có gì mà phải nhận chứ!”
“Ông ta bị bệnh nên hồ đồ rồi!” Uông Bích Hồng liếc mắt, nhỏ giọng mắng: “Dù sao, có tôi ở đây thì đưa con hoang kia đừng hòng nhập vào nhà họ Ninh, cũng đừng nghĩ đến chuyện được chia một xu nào.”
“Đúng là nên như vậy!” Người quý phụ kia vừa nghe vừa gật gù.
Ninh Hoằng Đào ở một bên nghe thấy thế cũng chỉ mỉm cười.
Nhưng trong mắt lại lóe lên một vệt ánh sáng lạnh lẽo.
Tên khốn khiếp kia. . .
Hôm đó, sau khi trở về thì anh ta mới phát hiện cổ tay mình đã tím bầm, phải mất nhiều ngày mới khôi phục bình thường.
Chỉ là, anh có hơi bất ngờ với thân phận của tên khốn kia, anh ta còn tưởng rằng chỉ là một người bình thường vớ vẩn nào đó mà thôi, nào ngờ đối phương lại là một công tử nhà giàu giống như anh ta.
Còn cả đứa con hoang kia lên làm tổng giám đốc cũng khiến cho anh ta rất bất ngờ.
Uông Bích Hồng lại nhỏ giọng mắng: “Đứa con hoang kia còn sinh ra hai đứa con cho công tử nhà giàu đó, nhắc đến người này thì đúng là rất đẹp trai, nhưng không biết vì sao lại mù mắt mà đi chọn một đứa con hoang.”
Giọng điệu của bà ta còn tràn đầy vẻ châm chọc.
Chắc là thân phận của tên khốn kia cũng chẳng ra gì, bởi vì nếu như là một gia tộc lợi hại thì quy củ sẽ rất nghiêm, không bao giờ cho con cháu của mình qua lại với một đứa con hoang, điều này chứng tỏ gia tộc tên khốn kia kém xa nhà họ Ninh.
“Có con rồi á!”
“Đúng thế! Bà không biết tên khốn kia ngông cuồng, phách lối đến mức nào đâu. . .” Uông Bích Hồng lại cắn răng, rồi mắng.
Bà ta đang định thêm mắm thêm muối để kể lại chuyện ngày hôm đó, thì bỗng nhiên nghe thấy vài tiếng kêu lên kinh ngạc và xôn xao ở bên kia, rất nhiều người còn hét ầm lên, tình hình lập tức trở nên vô cùng náo nhiệt.
“Chuyện gì. . .thế này?”
Uông Bích Hồng hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn qua bên kia với ánh mắt nghi ngờ.
Bên đó đã có không ít người vây xem, nhưng bà ta vẫn có thể nhìn thấy một bóng người đang đi vào.
Uông Bích Hồng nhìn kỹ lại thì lập tức ngây ra như phỗng.
Uông Bích Hồng ngẩn người trong chốc lát, cuối cùng cũng không nhịn được mà kêu lên một tiếng: “Kia. . . kia là. . .”
Bà ta tuyệt đối không nhầm gương mặt này được.
Thế nhưng mà, tại sao tên này lại xuất hiện ở đây?
Tên này là người bên thành phố H cơ mà!
Còn nơi này chính là Thiên Hải mà!
Hơn nữa, đây còn là bữa tiệc rượu nhà họ Thang tổ chức!
Là nhà họ Thang mới tên này sao? Không thể nào, nhà họ Thang có địa vị gì chứ, sao có thể mời tên này được, chắc là có người giới thiệu qua bên này rồi, chuyện này cũng rất hay xảy ra.
Ninh Hoằng Đào ở một bên cũng nhìn qua, khi anh ta nhìn rõ thì cũng ngẩn người ra, mặt mũi tràn đầy mờ mịt, và không tin.
“Wow!”
Mấy quý phụ ở bên cạnh cũng nhìn qua, từng đôi mắt đều sáng rực lên, bên trong tràn đầy dị sắc kinh người.
Ban nãy họ còn cảm thấy hơi kỳ lạ, vì sao lại hò hét ầm ĩ như vậy, hiện giờ nhìn thấy gương mặt kia thì bọn họ cũng đã hiểu.
“Người này là ai? Đẹp trai quá!”
“Chưa bao giờ nhìn thấy!”
Đám phụ nữ lại bắt đầu bàn luận, sắc mặt đỏ lên vì hưng phấn.
Với thân phận của bọn họ, thì có loại đàn ông đẹp trai nào mà chưa gặp chứ, ngôi sao, minh tinh thần tượng, người mẫu. . . họ cũng đều tiếp xúc qua, nhưng, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy người nào đẹp đến mức này, trước mặt người này thì đám ngôi sao người mẫu kia đều là dong chi tục phấn, tẻ nhạt vô vị.
Uông Bích Hồng nghe xong thì khóe mắt co quắp một chút, trong lòng lại càng khó chịu hơn.
Bà ta thừa nhận, tên này rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn con trai mình nhiều, nhưng mà, đây chính là một tên khốn khiếp, cũng chỉ có mỗi cái mã ngoài mà thôi, chứ luận gia thế, năng lực thì không thể so sánh với Hoằng Đào nhà mình được.
“Khụ khụ!” Uông Bích Hồng ho nhẹ một tiếng, rồi trợn trắng mắt nói: “Tôi nhận ra tên này, chính là tên khốn mà tôi vừa nhắc đến đấy!”
Đám quý phụ ở một bên đều sững sờ, kinh ngạc nói: “Hả? . . . Gì cơ?”
“Đúng thế, chính là bạn trai của đứa con hoang kia, tên này cũng không phải người Thiên Hải, mà là người thành phố H, chắc là có ai dẫn tên này đến đây rồi.” Uông Bích Hồng hừu nói.
Gương mặt này, hoàn toàn chính xác là rất đáng khoe khoang, cho nên có người dẫn đến đây cũng không có gì kỳ lạ!
Ninh Hoằng Đào hồi phục tinh thần, cẩn thận suy nghĩ một lúc thì sắc mặt hơi trầm xuống.
“Mẹ, tại sao tên này lại đến Thiên Hải? Lẽ nào. . .?”
Tên này là người thành phố H, bây giờ lại xuất hiện ở Thiên Hải, lại còn tham gia bữa tiệc rượu như này thì khẳng định là có mục đích, có lẽ. . . là hướng về phía nhà họ Ninh, muốn tranh cướp tài sản với anh ta!