Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 861 - Chương 861: Uông Bích Hồng Kiêu Ngạo!

Chương 861: Uông Bích Hồng kiêu ngạo! Chương 861: Uông Bích Hồng kiêu ngạo!

Biệt thự nhà họ Thang đèn đuốc sáng trưng.

Liên tục có xe đi vào trong biệt thự, từng bóng từng bóng người mặc trang phục lộng lẫy bước xuống xe.

Sáu rưỡi, một chiếc Bentley giảm tốc độ rồi dừng lại.

Một bóng người mặc một bộ váy tím lộng lẫy, trên mặt được trang điểm rất đậm, nhìn trông hết sức diễm lệ, một đôi mắt híp và bờ môi mỏng khiến cho người ta có một loại cảm giác cay nghiệt.

Bà ta nắm chặt chiếc túi xách trong tay, rồi lại đưa tay lên sửa sang kiểu tóc mà bà ta đã mất cả buổi chiều để làm.

Bà ta thường xuyên tham gia tiệc rượu nhà họ Thang này, cũng có rất nhiều quý phụ(*) thường xuyên tham gia tiệc rượu này, cho nên mọi người ganh đua so sánh, minh tranh ám đấu là không thể thiếu được.

(*) ý nói những người phụ nữ trung niên giàu có đã có chồng hoặc không.

Cho nên, bà ta không thể thua được, phải làm kiểu tóc thời thượng nhất thì mới không bị người ta chê cười!

Bà ta quay sang nói với bóng người vừa bước xuống xe: “Hoằng Đào, con xem tóc mẹ có ổn? Có bị loạn không?”

Ninh Hoằng Đào mỉm cười nói: “Không! Mẹ, tóc mẹ rất đẹp rồi!”

“Vậy là tốt rồi!”

Uông Bích Hồng lập tức mỉm cười, lại sửa sang lại quần áo rồi nói: “Hoằng Đào, đi, chúng ta đi vào trong đi, các dì ở đây rất thích con đấy, còn nói rằng con rất đẹp trai! Lâu rồi con không đến, cho nên các dì đều nhớ con đấy!”

“Con phải tâm sự với mấy người này cho tốt vào, để tạo mối quan hệ, như vậy thì sau này con sẽ có rất nhiều lợi ích, nói không chừng còn phải dựa vào các dì này để tìm vợ cho con đấy, tốt nhất là chọn cho con một cô vợ có gia thế tốt, vừa xinh đẹp lại vừa hiền lành!”

Hai mẹ con Uông Bích Hồng vừa dắt tay nhau vừa đi vào trong.

Thỉnh thoảng, bà ta lại quay sang nhìn con trai mình, rồi lại nở nụ cười thỏa mãn, đấy lòng tràn đầy tự hào.

Người con trai này vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của bà ta, khi gả vào nhà họ Ninh, thì cũng phải dựa vào đứa con trai này mà bà ta mới có thể ngồi vững vị trí phu nhân, cho nên bà ta đã dùng rất nhiều tâm huyết để giáo dục đứa con trai này.

Mà con trai của bà ta cũng không cô phụ sự kỳ vọng, thành tích học tập luôn luôn rất ưu tú, còn học đại học nổi tiếng thế giới, còn học MBA, sau khi tốt nghiệp thì trở về tiếp quản một bộ phận sản nghiệp của gia tộc.

Lại thêm việc con trai của bà ta còn rất đẹp trai nữa, vừa đẹp trai lại vừa có tài.

Những người bạn kia của bà ta đều hết sức hâm mộ!

Ninh Hoằng Đào nghe thấy thế thì chỉ mỉm cười gật đầu, dáng vẻ rất ngoan ngoãn hiền lành.

Anh ta mặc một bộ vest màu đen rất vừa vặn, cộng thêm gương mặt đẹp trai, khiến cho anh ta cũng có vài phần chói sáng.

Tiệc rượu tối nay của nhà họ Thang mời đều là các quý phụ của Thiên Hải, từng người đều có thân phận hiển hách, năng lượng trong tay không tầm thường, nếu như có thể thân quen với họ thì sẽ rất có ích cho sự nghiệp sau này của mình.

Thân thể của cha đã không tốt rồi, sau một trận bệnh nặng thì đã không còn nhiều tinh lực, chẳng mấy chốc anh ta sẽ tiếp quản tất cả sản nghiệp của gia tộc, khi đó sẽ rất cần những mối quan hệ này.

Còn về phần vợ thì trái lại cũng không vội lắm.

Với thân phận của anh ta thì tất nhiên ánh mắt sẽ rất cao, phụ nữ bình thường không thể lọt vào mắt xanh của anh ta được.

Hai mẹ con vừa vào cửa thì đã gặp được không ít người quen, mọi người nhiệt tình chào hỏi, rồi lại quay sang dò xét Ninh Hoằng Đào một phen, rồi liền lộ ra vẻ sợ hãi thán phục.

“Bích Hồng?”

“Ai ui! Đây không phải Hoằng Đào sao! Làm sao lại đẹp trai, lại cao hơn trước rồi!”

Ninh Hoằng Đào lễ phép mỉm cười, rồi lên tiếng chào hỏi mọi người.

“Bích Hồng, tôi rất hâm mộ bà đấy, Hoằng Đào nhà bà vừa đẹp trai vừa ngoan ngoãn nghe lời, không như thằng ranh con nhà tôi, cả ngày chỉ biết ăn uống chơi bời, lại còn suốt ngày gây rắc rối nữa, tôi sắp đau đầu chết rồi!”

“Đúng đúng! Bây giờ Hoằng Đào đã có người trong lòng chưa? Nếu như không có, thì tôi sắp xếp cho Hoằng Đào một buổi xem mắt nhé!”

Đám phụ nữ liền bắt đầu vây quanh, ríu rít trò chuyện.

“Ha ha!” Uông Bích Hồng nghe xong thì thoải mái cười to, trong lòng cũng cực kỳ đắc ý.

Người con trai này luôn luôn tăng thể diện cho bà ta.

“Chưa có đâu? Con gái nhà nào? Ánh mắt Hoằng Đào nhà tôi không thấp đâu nha!” Bà ta cười cởi mở, gương mặt tràn đầy vẻ vui mừng hớn hở.

Đám người vừa cười nói vừa đi vào trong.

Bỗng nhiên, có một người quý phụ lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Bích Hồng, chuyện kia. . .sao rồi?”

Sắc mặt Uông Bích Hồng nhất thời cứng đờ, tiếp đó thì trầm hẳn xuống.

Bà ta nghiến răng một cái, trong mắt còn bắn ra lửa giạn.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện này là bà ta đã tức không nhịn nổi.

Vốn cho rằng đứa con hoang kia rất nghèo rất khổ, nhưng không ngờ người ta lại được một công tử nhà giàu nhìn trúng, còn lên làm tổng giám đốc, lại còn sinh ra hai đứa con, dáng vẻ rất hạnh phúc và mỹ mãn.

Thậm chí, còn ra vẻ như chẳng thèm để ý đến nhà họ Ninh, Hoằng Đào gọi rất nhiều điện thoại, nhưng đối phương đều không thèm nghe máy.

Bạn trai của con ranh đó còn làm tay của Hoằng Đào bị thương, lại còn nhục nhã mình nữa.

Bình Luận (0)
Comment