Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 860 - Chương 860: Tống Duẫn Chân: Muốn Gặp Lại Quá!

Chương 860: Tống Duẫn Chân: Muốn gặp lại quá! Chương 860: Tống Duẫn Chân: Muốn gặp lại quá!

Thủ đô nước H.

Một đoàn xe màu đen lao nhanh trên đường cái.

Đi giữa là một chiếc xe bản G90 đặc thù có kính chống đạn, nội thất bên trong cực kỳ xa hoa và rộng rãi, trên đó có một người ngọc đang ngồi.

Một bộ âu phục màu đen đắt đỏ và tinh xảo quấn quanh những đường cong nóng bỏng và uyển chuyển của nàng, một chiếc váy zip ngang hông bao quanh bờ mông tròn trịa và vểnh cao kia.

Một cặp đùi đẹp thon dài, thẳng tắp mà cân xứng, sắn chắc hữu lực, da thịt thì trắng như tuyết, trơn bóng và tinh tế tỉ mỉ như ngọc.

Nàng có một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, rung động lòng người, có thể khiến cho người thấy lóa mắt thất thần.

Giờ phút này, nàng đang tựa lưng vào chiếc ghế mềm mại, đôi mắt đẹp tươi sáng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Đôi mày hơi chau lại, đôi môi đỏ gợi cảm hơi nhếch lên, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.

Gương mặt của nàng có một loại lạnh lùng và ngạo nghễ, còn có một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ, giống như. . . giống như là một nữ vương vậy!

Bỗng nhiên, nàng cau chặt hàng mày, lộ ra vài phần buồn rầu.

Rồi lại đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương.

Thời gian gần đây quá nhiều chuyện, cũng quá loạn.

Có chuyện công ty, cũng có chuyện mấy cậu em trai ngu ngốc trong gia tộc, còn cả thân thể của cha cũng càng ngày càng kém, mấy ông chú và mấy bà cô cũng bắt đầu không an phận.

Cả một đám đều nhảy ra ngoài, giống như đã chờ không nổi.

“Thật là phiền phức!”

Tống Duẫn Chân thì thào một câu, trong đôi mắt đẹp hơi híp lại đã nổi lên một vệt lạnh lẽo.

Trong khi nàng đang thất thần, thì chiếc xe đã giảm tốc độ, trợ lý ở phía trước quay người, cung kính nói: “Hội trưởng, đã đến nơi!”

“A!” Tống Duẫn Chân lấy lại tinh thần, nhìn ra ngoài thì thấy đã đến trước cửa nhà mình.

Nơi này là khu phố của những người có quyền lực và giàu có nhất nước H.

Vệ sĩ mở cửa, Tống Duẫn Chân mới cầm túi xách bước xuống xe.

Đôi giày cao gót 10 cm khiến cho thân thể cao gầy của nàng lại càng nổi bật hơn, đường cong bốc lửa và uyển chuyển cũng càng quyến rũ hơn.

Tống Duẫn Chân bễ nghễ nhìn bốn phía, rồi mới cất bước đi về phía trước.

“Hội trưởng, cơm tối đã chuẩn bị xong!” Tống Duẫn Chân vừa vào cửa thì người hầu đã tiến lên, khom người nói: “Bữa tối hôm nay là món Pháp như ngài đã phân phó, đầu bếp cũng là đầu bếp giỏi nhất!”

“Biết rồi!” Tống Duẫn Chân hờ hững gật đầu một cái, thay giày rồi đi về phía nhà bếp.

Nàng chỉ ăn vài món đơn giản, một miếng bò bít tết, thêm một số tôm cá và rau xanh, nàng luôn luôn đối xử rất hà khắc với bản thân mình trên phương diện ẩm thực này.

Sau khi ăn xong, Tống Duẫn Chân đặt dĩa xuống, lau miệng rồi lắc đầu nói: “Vẫn hơi kém một chút!”

Cho dù là đầu bếp tốt nhất cả nước thì cũng vẫn kém một chút, thậm chí còn không bằng bếp trưởng Hoàng chứ đừng nói đến Diệp tiên sinh.

Mặc dù, đến tận bây giờ nàng vẫn chưa được thưởng thức tay nghề của Diệp tiên sinh, nhưng bếp trưởng Hoàng là do anh ấy dạy dỗ, chứng tỏ tài nghệ nấu nướng của anh ấy phải cực kỳ cao siêu.

Tống Duẫn Chân đi lên phòng, nàng mở điện thoại di động rồi kết nối với loa ngoài.

Một bản nhạc piano du dương lập tức vang lên.

Có người hầu từ phòng tắm đi ra, khom người nói: “Hội trưởng, nước đã chuẩn bị xong!”

Tống Duẫn Chân hơi phất tay, lạnh nhạt nói: “Ra ngoài đi!”

“Vâng!” Người hầu khôm người, bước nhẹ ra ngoài.

Phù!

Chờ cửa đóng lại thì nàng mới thở phào một hơi, rồi đi qua mở một chai vang đỏ, rót một ly rồi ngồi xuống, vừa nghe nhạc vừa nhâm nhi ly rượu, cảm giác cả người đều thả lỏng hơn nhiều.

Mỗi ngày, cũng chỉ có thời gian này thì nàng mới có thể buông lỏng.

“Diệp tiên sinh chơi đàn cũng hay thật đấy!” Tống Duẫn Chân lẳng lặng nghe một lúc, thoải mái đến mức híp mắt lại.

Nang uống nửa ly rượu thì mới đứng lên, trút bỏ quần áo, sau đó quay người cất bước đi về phía phòng tắm.

Xoạt một tiếng, nàng tiến vào trong bể tắm rộng lớn, vừa ngâm mình vừa thưởng thức âm nhạc đến mức xuất thần.

“Không biết bao giờ mới có thể gặp lại đây!”

“Còn cả tình trạng của cha cũng càng ngày càng tệ rồi, lẽ nào thật sự không có biện pháp nào chữa trị hay sao?”

Khi nghĩ đến những chuyện này thì nàng lại lộ ra vẻ lo lắng, rồi thở dài.

Hiển nhiên, hiện giờ cũng không phải là thời cơ tốt để đến Hoa quốc, chờ những chuyện này qua đi, có thời gian rảnh rồi thì nàng sẽ lại đến đó.

Tống Duẫn Chân vừa nghĩ vừa lấy khăn lông ở một bên để lau ngực.

……

Khu biệt thự số một phía Đông ngoại thành.

Mười giờ đúng, Diệp Mặc kết thúc live stream.

Phòng ở nơi này cách âm hơi kém, nhưng cũng may nhà rộng rãi, lại là biệt thự kiểu trang viên, cho nên cũng không nhiễu dân.

Diệp Mặc ôm hai đứa bé đi ra phòng khách ngồi, lại lấy điện thoại di động ra xem.

Có mấy tin nhắn mới, có tin nhắn của em họ Hoàng Triết Hạo, hỏi Diệp Mặc ngày mai có qua nhà ăn cơm không, còn có một tin nhắn của Quan Tuyết, còn có một tin nhắn mời hắn tham gia bữa tiệc rượu ngày mai của vị mẹ Thang kia.

Diệp Mặc hơi giật mình, bỗng nhớ đến chuyện hôm nay mình có chụp ảnh hai đứa bé rồi up lên vòng bạn bè, lại còn có định vị, cho nên bà ta mới biết được mình đang ở Thiên Hải.

Diệp Mặc hơi trầm ngâm, rồi vẫn đồng ý: “Được!”

Nhà họ Thang này rất có danh tiếng ở Thiên Hải, cho nên kết giao một chút cũng không có gì xấu, đúng lúc mình cũng có công ty ở Thiên Hải.

“Ngày mai đi qua nhà cậu hai thăm ông bà ngoại trước, nhân tiện để bọn nhỏ chơi ở đó luôn, buối tối thì đi tham gia tiệc rượu.”

Diệp Mặc tính toán xong thì ôm hai đứa bé đi tắm rửa.

Sáng hôm sau, Diệp Mặc liền đi đến nhà cậu hai thăm ông bà ngoại và gia đình cậu hai, sau đó còn ở lại ăn một bữa cơm trưa với bọn họ, đến khoảng 5 giờ chiều, thì hắn mới đi đến biệt thự nhà họ Thang.

Bình Luận (0)
Comment