Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 859 - Chương 859: Trần Hữu Phúc Kinh Ngạc!

Chương 859: Trần Hữu Phúc kinh ngạc! Chương 859: Trần Hữu Phúc kinh ngạc!

Diệp Mặc đi một vòng rồi dừng bước chân, cười nói: “Cũng không tệ lắm!”

Quản lý Vương thấy cảnh này thì âm thầm thở phào một hơi, vị này có vẻ rất hài lòng, chắc là sẽ không hủy bỏ nữa rồi.

Ông ta cười, nhỏ giọng nói: “Chủ tịch Diệp, ngài còn gì muốn hướng dẫn không?”

Diệp Mặc gật đầu nói: “Đúng là có mấy điểm, ông cầm giấy bút qua đây!”

Quản lý Vương âm thầm cười một tiếng, trong lòng lại hơi khinh thường, nhưng vẫn đi lấy giấy bút, dù sao vẫn phải dỗ dành vị này vui vẻ mà!

Chờ quản lý Vương mang giấy bút đến, Diệp Mặc đặt hai đứa bé xuống một bên, rồi bắt đầu viết vù vù.

Chế tạo màn hình, quan trọng nhất là tài liệu, và cả bản đồ phân giải, cũng dính đến rất nhiều kỹ thuật khó, cũng cần rất nhiều máy móc có độ chính xác cao, may mà đám người quản lý Vương đã nghiên cứ đến trình độ khá khá, cho nên Diệp Mặc chỉ cần cải tiến một số quá trình kỹ thuật, công nghệ là ok.

Diệp Mặc viết rất lâu, viết kín mấy trang giấy thì mới dừng lại, sau đó sửa sang lại đống giấy rồi mới đưa qua.

Diệp Mặc cười nói: “Quản lý Vương, ông nghiên cứu mấy thứ này một chút đi! Có lẽ mấy ngày nữa là tôi có thể nghe tin tốt từ ông rồi!”

Quản lý Vương nghe xong thì khóe miệng lại co quắp một chút, muốn cười mà lại không dám cười.

Ông ta vội vàng nhận đống giấy, cười nhiệt tình nói: “Vâng vâng! Tôi nhất định sẽ nghiên cứu cẩn thận, chủ tịch cứ yên tâm!”

Đám người Trần Hữu Phúc ở một bên nhìn cảnh này thì sắc mặt lại trở nên hơi cổ quái.

“Tôi đi đây!”

Diệp Mặc ôm hai đứa bé lên, quay sang mỉm cười với đám người Trần Hữu Phúc, rồi mới đi ra ngoài.

Trần Hữu Phúc lấy lại tinh thần, vội vàng tiến lên phía trước, dẫn Diệp Mặc đi ra ngoài, “Chủ tịch Diệp, chúng ta đi tham quan nơi khác!”

Một đám quản lý cấp cao đều thở phào một hơi.

May mà không có hủy bỏ hạng mục này!

“Nơi này . . . là nơi nghiên cứu điện gia dụng!”

“Nơi này, là nơi làm màn hình!”

Đoàn người đi tham quan khu nghiên cứu, rồi lại đi qua nhà xưởng một chút, khi trở lại ký túc xá thì đã là 5 giờ chiều.

Diệp Mặc mang hai đứa bé lên xe rồi rời đi.

Đám người đưa mắt nhìn chiếc xe đi xa, tất cả mọi người đều thở phào một hơi.

“Cuối cùng cũng đi rồi!”

“Đây là tên phá của nhà nào chứ!”

Một đám quản lý đều nín một hơi, cuối cùng cũng có thể phun ra.

“Chỉ là tên ranh con tí tuổi đầu mà cũng dám hướng dẫn quản lý Vương, đúng là chết cười!”

“Chắc là bị ngốc!”

Bọn họ lại cười mỉa thành tiếng.

Trần Hữu Phúc nghe thấy thế thì cũng không ngăn lại, ông ta cũng cảm thấy người ông chủ mới này có chút vấn đề, rõ ràng còn trẻ tuổi mà lại nói khoác không biết ngượng, còn muốn hướng dẫn một chuyên gia như quản lý Vương, đây không phải là buồn cười, mà là ngu ngốc!

Có một ông chủ như vậy, thì đám quản lý có oán khí cũng là bình thường!

“Nói ít vài lời đi! Dù sao bây giờ người ta cũng là ông chủ, mọi người có oán trách thế nào thì cũng không có tác dụng gì!”

Chờ mấy người phát tiết một phen, thì Trần Hữu Phúc mới mỉm cười, quay người lại, định đi vào trong tòa nhà.

Đúng lúc này, điện thoại di động trên người ông ta vang lên.

Trần Hữu Phúc cầm lên xem thì hơi giật mình, “Là quản lý Vương!”

Trần Hữu Phúc nghe máy, cười nói: “Quản lý Vương, có chuyện gì thế?”

“Chủ. . .chủ tịch Diệp đâu? Đâu rồi? Ở đâu? Tôi muốn gặp chủ tịch Diệp!” Âm thanh quen thuộc của quản lý Vương vang lên, thế nhưng mà, giọng điệu của ông ta hơi là lạ, còn lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn và kích động.

Trần Hữu Phúc nhất thời giật mình, ông ta cảm thấy hơi kỳ lạ.

Quản lý Vương kích động như vậy để làm gì?

Trần Hữu Phúc cười nói: “Chủ tịch Diệp vừa đi rồi! Sao thế?”

Quản lý Vương vỗ đùi một cái, rồi nói với vẻ hối hận: “Đi rồi? Haiz!”

Trần Hữu Phúc kinh ngạc nói: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

“Chủ tịch Diệp. . . mấy tờ giấy mà chủ tịch Diệp đưa cho tôi, trên đó. . . trên đó viết rất nhiều thứ. . ., chỉ là. . . trình độ quá cao, nên tôi cũng không hiểu nhiều lắm, nếu như có thể nghiên cứu được mấy tờ giấy này, thì hạng mục sẽ thành công, chúng ta cũng có thể chế tạo màn hình cao cấp nhất rồi.” Giọng nói của quản lý Vương còn hơi run rẩy vì kích động đến cực hạn.

Càng nhiều hơn là. . . cực kỳ hối hận!

Ông ta còn tưởng rằng, ông chủ trẻ tuổi chỉ viết lung tung mà thôi, cho nên cũng không muốn xem lắm, đến bây giờ thì ôm tâm tư chế giễu nên mới cầm lên xem, nào ngờ ông ta vừa cầm lên xem thì đã trực tiếp mờ mịt.

Bây giờ ông ta mới hiểu, bản lĩnh của vị ông chủ kia thật sự cao hơn mình nhiều.

Thế mà ông ta lại còn chẳng thèm ngó đến, thậm chí còn âm thầm chế nhạo, bây giờ nghĩ lại thì mới cảm thấy hổ thẹn.

“Cái gì?”

Trần Hữu Phúc nghe xong thì cũng ngây dại.

Ông ta cầm điện thoại di động để nghe giọng nói kích động của quản lý Vương, hai mắt dần dần mở to, cực kỳ hoảng hốt, làm thế nào cũng không thể tin nổi.

Vậy mà ông chủ trẻ tuổi kia lại không phải là tên ngu kiêu ngạo, tự đại như bọn họ nghĩ, mà chính là một thiên tài hàng thật giá thật?

Chỉ vừa đến, rồi tùy tiện hướng dẫn một chút là đã có thể khiến cho hạng mục quan trọng nhất của tập đoàn bọn họ có hy vọng đột phá rồi?

Làm sao chuyện này cứ như là đang nằm mơ vậy!

Đám quản lý cao cấp ở phía sau cũng nghe thấy âm thanh kích động của quản lý Vương, bọn họ đều đứng ngây ra như phỗng tại chỗ.

Bình Luận (0)
Comment