Trần Hữu Phúc vội vàng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Chủ tịch Diệp, quản lý Vương nói không sai, làm nghiên cứu phải cần kiên cần, không vội vàng được!”
Mấy quản lý cấp cao ở phía sau cũng lên tiếng phụ họa: “Đúng đúng!”
Không ít người còn thở dài trong lòng.
Quả nhiên!
Đối với một tập đoàn mà nói, thì một ông chủ trẻ tuổi như vậy có thể cũng là một tai nạn!
Người này có hiểu phát triển nghiên cứu, hiểu kinh doanh không!
Bọn họ đưa mắt nhìn qua, trong lòng đã có chút bất mãn và xem thường.
Có một ông chủ trẻ tuổi như vậy thì trong lòng bọn họ đã hơi không phục rồi, vốn còn tưởng rằng, ông chủ mới này sẽ không nhúng tay vào công việc thường ngày, thì bọn họ cũng nhịn, nhưng không ngờ, ông chủ vừa đến thì đã muốn hủy bỏ một hạng mục rất có tiềm lực của bọn họ rồi, chuyện này khiến cho bọn họ càng thêm không phục.
Diệp Mặc quay người, nhìn về phía Trần Hữu Phúc, cười nói: “Tổng giám đốc Trần, nói thì nói như vậy, nhưng hạng mục này cũng tốn quá nhiều thời gian rồi!”
“Điều này. . .”
Trần Hữu Phúc há hốc miệng, còn định khuyên nhủ vài câu, nhưng mà không biết nên nói thế nào, ông ta vừa mới gặp mặt vị chủ tịch Diệp, nên cũng chưa thăm dò được tính cách của vị này, nếu như chơi cứng thì chẳng may vị chủ tịch Diệp tức giận, rồi đuổi việc hoặc giáng chức ông ta thì xong đời!
Chuyện này hoàn toàn có khả năng, dù sao đây cũng là một người trẻ tuổi!
Ngay sau đó, chủ tịch Diệp liền ngậm miệng, không nói gì nữa.
Vì một hạng mục còn chưa thành công mà làm vị này khó chịu, thì đúng là mất nhiều hơn được!
Đám quản lý cấp cao ở phía sau thấy Trần Hữu Phúc không lên tiếng thì cũng hiểu tâm tư của ông ta, bọn họ cũng không lên tiếng nữa, mà chỉ cúi đầu, sắc mặt đều hơi khó coi.
Không ít người còn oán thầm trong lòng.
“Chủ tịch Diệp, ngài không thể hủy bỏ hạng mục này được! Lại . . .lại cho tôi thêm một năm. . .” Quản lý Vương vội vàng nói, trong giọng nói còn mang theo vài phần cầu khẩn.
“Ai nói muốn hủy hạng mục của ông?” Diệp Mặc nhất thời bật cười.
“A?” Quản lý Vương khẽ giật mình, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Giọng điệu vừa rồi của chủ tịch Diệp không phải muốn hủy bỏ hạng mục sao?
Không chỉ ông ta, mà cả Trần Hữu Phúc và đám quản lý ở một bên cũng ngẩn người ra, mặt mũi đầy mờ mịt.
Chẳng lẽ vị chủ tịch Diệp trẻ tuổi này đang trêu đùa bọn họ?
Diệp Mặc hơi lườm đám người, cười nói: “Tôi chỉ nói là, hạng mục này tốn quá nhiều thời gian, có thể rút ngắn lại thì tốt, đúng lúc tôi cũng có chút nghiên cứu về phương diện này, nên có thể hướng dẫn các người một chút, nói không chừng hạng mục này có thể thành công luôn đấy!”
Đám người Trần Hữu Phúc và quản lý Vương nghe thấy thế thì lại rất ngạc nhiên, tiếp theo, sắc mặt bọn họ đều trở nên cổ quái.
Khuôn mặt quản lý Vương hơi co quắp lại một chút.
Ông ta trợn to mắt để nhìn người thanh niên này từ trên xuống dưới một lần, suýt nữa thì không nhịn được mà cười ra tiếng.
Người trẻ tuổi này cũng quá tự đại rồi!
Còn muốn hướng dẫn mình?
Đây không phải là chuyện cười sao!
Ông ta chính là một chuyên gia dùng cả đời để nghiên cứu lĩnh vực màn hình này, còn người này chỉ là một tên trẻ ranh, có lẽ còn vừa mới tốt nghiệp mà cũng dám nói sẽ hướng dẫn ông ta, thật sự là không biết trời cao đất rộng.
Trần Hữu Phúc và đám quản lý ở một bên thì khóe miệng giật giật vài cái.
Không ít người lại thở dài.
Khi còn trong khu văn phòng, thì cách ăn nói và hành động của vị này khiến cho bọn họ cảm thấy không tệ lắm, nhưng mà bây giờ xem ra, chỉ sợ là tên ngu có chút tự đại rồi!
Bọn họ đều bắt đầu lo lắng cho tương lai của tập đoàn.
Trần Hữu Phúc khẽ thở dài, lông mày nhíu chặt, trong lòng càng buồn rầu hơn.
Có một ông chủ như vậy thì sau này phải làm gì cho tốt đây!
Diệp Mặc cười khẽ nói: “Sao thế, quản lý Vương cảm thấy tôi không có tư cách này đúng không!”
Tất nhiên Diệp Mặc cũng nhận ra tâm tư của đám người này, nhưng hắn cũng không giận, dù sao bọn họ có phản ứng như vậy mới là bình thường.
“Không không không!” Quản lý Vương vội vàng khoát tay, lắc đầu như trống.
Nếu như ông ta dám trả lời là đúng, thì hạng mục này bị hủy là các chắc, biện pháp tốt nhất để đối phó với loại ông chủ ngớ ngẩn như thế này, chính là nịnh nọt, a dua nịnh hót, khiến cho đối phương vui vẻ, thì chuyện gì cũng dễ bàn.
Ông ta nở nụ cười nhiệt tình: “Chủ tịch Diệp, tôi đang ước được ngài hương dẫn đây, nói không chừng ngài vừa mở miệng thì đã có thể đột phá cửa ải khó khăn, hạng mục cũng thành công luôn.”
Mấy người Trần Hữu Phúc nghe thấy thế thì khuôn mặt lại co quắp lại một chút.
Nịnh hót thế này cũng quá rõ ràng rồi đấy!
Diệp Mặc nghe xong thì bật cười một tiếng, nói: “Dẫn tôi đi xem một chút!”
“Vâng vâng vâng!” Quản lý Vương hơi khom người, nhiệt tình dẫn Diệp Mặc đi vào phòng, rồi bắt đầu giới thiệu các hạng mục kỹ thuật và các bộ môn cho Diệp Mặc nghe, còn lấy rất nhiều hàng mẫu cho Diệp Mặc xem.
Khi giới thiệu thì quản lý Vương còn cố tình dùng rất nhiều danh từ học thuật khó đọc, ông ta cũng muốn làm khó dễ người trẻ tuổi này một chút, khi thấy vị này thỉnh thoảng lại gật gật đầu như kiểu rất hiểu biết, thì ông ta lại âm thầm bật cười.
Người trẻ tuổi này cũng biết diễn đấy!
Chỉ sợ là nghe không hiểu một từ nào đâu!