Dẫn đầu là một người đàn ông cao gầy tầm hơn 50 tuổi, khí chất già dặn và lão luyện.
Khi đến gần thì ông ta lộ ra nụ cười nhiệt tình và cung kính, chào hỏi: “Chủ tịch Diệp!”
Ánh mắt ông ta dò xét từ trên xuống dưới một phên rồi lóe lên một vệt kinh ngạc.
Khí chất và dung mạo của vị trước mắt này khá bất phàm!
Diệp Mặc ôm hai đứa bé xuống xe, rồi mới quay sang nhìn ông ta, cười nói: “Tổng giám đốc Trần!”
Người này chính là tổng giám đốc điện tử Đông Đằng, Trần Hữu Phúc!
“Chủ tịch Diệp!”
Đám người ở sau lưng Trần Hữu Phúc cũng cung kính chào hỏi, rồi lại giương mắt lên dò xét.
Đoạn thời gian trước, tập đoàn bỗng nhiên đổi chủ, nghe nói ông chủ mới còn là một người rất trẻ tuổi, khiến cho bọn họ đều nghị luận ầm ĩ, và vô cùng kinh ngạc, bọn họ đều suy đoán, ông chủ mới đến cùng là hạng người gì, nói chung là có rất nhiều loại suy đoán.
Nhưng không ngờ, ông chủ mới lại là một người thanh niên đẹp trai trẻ tuổi như vậy!
Nhìn tuổi tác thì chắc mới chỉ 24 25 tuổi mà thôi!
Hơn nữa, dáng dấp còn đẹp trai hơn cả ngôi sao thần tượng nữa!
Không ít người đều kinh ngạc, rồi hơi nhăn mày lại, lộ ra vài phần lo lắng.
Mặc dù điện tử Đông Đằng bây giờ cũng không thể tính là top một top hai, cũng không quá nổi tiếng, nhưng dẫu sao cũng là một công ty công nghiệp đứng hàng đầu trong nước, mấy năm nay còn phát triển không tệ, vào thời điểm này lại đổi chủ, mà chủ mới lại là một người trẻ tuổi như vậy thì cũng không phải là một chuyện tốt!
Người trẻ tuổi không có kinh nghiệm, vừa non lại vừa xanh, rất dễ chơi đùa lung tung.
Diệp Mặc gật đầu ra hiệu với mọi người, rồi nhìn về phía Trần Hữu Phúc, cười nói: “Dẫn tôi vào xem một chút đi!”
“Vâng!” Trần Hữu Phúc thu hồi ánh mắt từ trên người hai đứa bé rồi gật đầu, quay người dùng tay ra dấu mời, “Chủ tịch Diệp, mời ngài lên trên, tôi sẽ giới thiệu tình trạng tập đoàn cho ngài, rồi sẽ dẫn ngài đi tham quan khu xưởng và trung tâm nghiên cứu.”
Diệp Mặc gật đầu, cất bước đi về phía trước.
Trong văn phòng tổng giám đốc, Trần Hữu Phúc bắt đầu giới thiệu các nghiệp vụ của tập đoàn, còn lấy ra rất nhiều tư liệu, văn kiện.
“Nghiệp vụ của tập đoàn cúng ta rất nhiều, từ màn hình, điện gia dụng . . . cho đến đồ dùng thông minh trong nhà thì chúng ta đều làm rất tốt, chiếm cứ số lượng thị trường khá lớn, chúng ta mạnh nhất là phương diện điện tử 3C, rất nhiều thương hiệu điện thoại di động đều cần chúng ta cung cấp linh kiện, màn hình. . .”
“Mấy năm gần đây, hiệu suất của tập đoàn cũng dần dần tăng cao, ngài xem đi, mấy tài liệu này đều là bảng báo cáo tài vụ mấy năm nay. . .”
Diệp Mặc tùy tiện mở ra xem một chút.
Sau khi xem xong, Diệp Mặc gật đầu: “Không tệ!”
Tài vụ của tập đoàn rất rõ ràng, trong sổ sách còn có không ít vốn lưu động.
Hàn huyên thêm một lúc, Trần Hữu Phúc lại dẫn Diệp Mặc đi đến trung tâm nghiên cứu.
“Chủ tịch Diệp, đay là phòng phát triển nghiên cứu một loại màn hình mới, nếu chúng ta tiếp tục đầu nhập tài nguyên thì chẳng mấy chốc sẽ có thành quả, ngài cũng biết đấy, hiện giờ màn hình đỉnh cấp đã bị nước H lũng đoạn, rất nhiều xí nghiệp trong nước đều đang đuổi theo bọn họ.”
“Màn hình à!”
Diệp Mặc đi loanh quanh bốn phía, hắn cũng cảm thấy hơi hứng thú.
Kỹ năng Trí Tuệ của hắn bao quát rất nhiều lĩnh vực, cũng có cả phương diện công trình điện tử này chứ không vên vẹn là y dược sinh vật.
Diệp Mặc nhìn về phía Trần Hữu Phúc, cười nói: “Ai phụ trách phòng này? Ông gọi người phụ trách đến đây tâm sự một chút!”
“Vâng!”
Trần Hữu Phúc cũng không cảm thấy kỳ lạ, ông ta nghĩ rằng vị này có chút tò mò, cũng có chút hứng thú với phương diện này nên mới muốn gặp người phụ trách.
Trần Hữu Phúc đi vào một gian phòng làm việc, rồi hô lên: “Quản lý Vương! Mau qua đây, đây là ông chủ mới của chúng ta, chủ tịch Diệp!”
“Ông chủ mới?”
Quản lý Vương đi ra, nhìn kỹ một chút thì không khỏi sửng sốt, nếu như không phải chính miệng sếp Trần giới thiệu, thì ông ta còn tưởng rằng đây là ngôi sao thần tượng ấy chứ!
Quản lý Vương lộ ra vẻ mặt tươi cười, tiến lên chào hỏi: “Chủ tịch Diệp!”
“Quản lý Vương!” Diệp Mặc quan sát người này một phen rồi cười nói: “Nghe nói hạng mục các ông đang nghiên cứu là hạng mục đầu nhập nhiều tài nguyên nhất của tập đoàn à? Còn nghiên cứu rất nhiều năm nữa!”
Quản lý Vương nghe thấy thế thì trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng.
Sao . . . nghe lời này cứ là lạ, giống như đang trách tội vậy, không phải vị ông chủ mới này cảm thấy hạng mục này không có hy vọng, lại tốn quá nhiều tài nguyên, cho nên muốn hủy chứ!
Chuyện này không thể được!
Ngay sau đó, quản lý Vương vội vàng lên tiếng: “Chủ tịch Diệp, chuyện nghiên cứu cần phải có thời gian, chứ không vội vàng được!”
Trần Hữu Phúc và mấy quản lý cấp cao ở bên cạnh cũng đều thay đổi sắc mặt.
Bọn họ cũng nghe ra giọng điệu của chủ tịch Diệp không đúng, hình như rất bất mãn với hạng mục này.
Nhưng mà, hạng mục này đã nghiên cứu rất nhiều năm, cũng tốn rất nhiều tài nguyên rồi, hơn nữa, hạng mục này cũng rất có tương lai, tuy rằng màn hình bọn họ làm ra vẫn có chút chêch lệch với màn hình đỉnh cấp nhất, nhưng cũng đã gần bằng rồi.
Lúc này mà hủy thì số tài nguyên lúc trước sẽ đổ sông đổ biển!