Lạc Bâng Nhan lấy chai tinh dầu ra rồi thoa lên, sau đó thì bắt đầu nhớ lại những động tác của Diệp Mặc.
“Là như vậy à!”
Lạc Băng Nhan làm theo, ấn ấn xoa xao được mấy cái thì không nhịn được mà phát ra một tiếng than nhẹ.
“Ưm ~~~~~~!”
Thoáng chốc, nàng đã đỏ mặt lên.
Thủ pháp này dễ chịu hơn nhiều, hoàn toàn khác biệt với lúc nàng tự ấn ấn xoa xoa lung tung.
“Mình chủ tùy tiện học một ít mà đã như vậy rồi, nếu như anh ấy mát xa cho mình, thì chẳng phải. . .”
Lạc Băng Nhan nghĩ đến đây thì gương mặt đã đỏ bừng lên, đôi mắt vốn lạnh lẽo kia cũng biến thành lửa nóng, lộ ra một chút ý vị vũ mị và câu hồn.
“Chắc là được rồi!”
Khoảng tầm 10 phút sau, nàng thấy hơi mỏi tay thì dừng lại, rồi dùng khăn mặt lau sạch sẽ.
“Hy vọng là hữu dụng! Khỏi nhanh một chút thì tốt!”
Nàng cúi đầu thưởng thức một phen, rồi lại duỗi ngón tay ngọc trắng nhạt ra để đâm nhẹ một cái, sau đó hé miệng cười.
Có những lúc, nàng rất khổ não, buồn rầu, nhưng có những lúc, nàng cũng sẽ cảm thấy hơi kiêu ngạo.
Lạc Băng Nhan đi lấy một bộ đồ lót rồi nằm lên giường, lấy Ipad để mở Tik Tok, vừa mới mở ra thì đã nhận được một gợi ý live stream.
“Ban ngày thì khám bệnh cho người khác, buổi tối lại live stream, anh ấy không mệt sao!”
Nàng tiến vào phòng live stream, rồi đặt Ipad qua một bên, lại đem chăn quấn lên, che khuất cơ thể chói mắt mê người, thỉnh thoảng lại ấn ấn lên màn hình để quét chút lễ vật.
Số tiền nàng từng quét thì Diệp tiên sinh đã trả lại hết, nàng chuẩn bị quét lại toàn bộ, dù không tranh được vị trí số hai, thì cũng phải bảo vệ vị trí số ba của mình.
Lạc Băng Nhan xem một lúc lâu, rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
……
Mười giờ hơn, Diệp Mặc tạm dừng live stream, hắn ngồi chơi với bọn nhỏ một lúc, rồi lại làm một combo tắm rửa, mát xa và dỗ ngủ.
Mười một giờ, hắn nhận điện thoại của Ngọc Tình.
Hai người trò chuyện hơn nửa tiếng, Ngọc Tình quá buồn ngủ thì mới cúp máy.
Diệp Mặc lại live stream đến hai giờ đêm mới kết thúc, hắn lại đi pha chén trà như mọi khi, rồi bắt đầu luyện tập các kỹ năng.
Sáu giờ sáng, bọn nhỏ còn chưa tỉnh thì Diệp Mặc đã bắt đầu thu dọn quần áo.
Hôm nay, hắn phải đi Thiên Hải.
Diệp Mặc đã ở thành phố H ở ít ngày, chủ yếu là vì làm giấy phép hành nghề bác sĩ, còn bận rộn ở Nhân Hoa không ít ngày, bây giờ là thời điểm nên đi điện tử Đông Đằng ở Thiên Hải nhìn xem.
Sau này, hắn cũng sẽ không thường xuyên đến bệnh viện, dù sao hắn cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, hắn đã nói với Lưu Khải Nhân rồi, trừ khi có ca phẫu thuật nào có độ khó cực cao, hoặc là một số nghi nan tạp chứng, bằng không thì không cần mời hắn.
Diệp Mặc chờ hai đứa bé tỉnh dậy thì cho chúng ăn no, sau đó mới mang bọn nhỏ lên xe, bắt đầu xuất phát đến Thiên Hải.
Diệp Mặc đi vào khu biệt thự thì gặp được Hoàng Triết Hạo.
“Anh họ, yên tâm đi, mọi thứ đã xong xuôi rồi!”
Mấy hôm trước Diệp Mặc đã liên lạc với người em họ này, nhờ em họ mua giúp một ít nhạc cụ và thiết bị để live stream, hắn định làm một cái phòng làm việc đơn giản ở đây, như vậy thì sau này ở Thiên Hải cũng có thể live stream rồi.
Diệp Mặc giữ Hoàng Triết Hạo ở lại ăn cơm trưa, hai người hàn huyên trò chuyện.
“Công ty của em sao rồi?”
Hoàng Triết Hạo gật đầu, buồn bực nói: “Cũng không tệ lắm!”
Thật ra thì công ty của anh ta kinh doanh khá tốt, anh ta thường xuyên khoác lác vể chuyện này trước mặt bạn bè, nhưng trước mặt người anh họ này thì anh ta lại không dám, dù sao . . . thì anh ta cũng kém quá xa người anh họ của mình.
Lần trước cùng ông bà nội qua đây ăn cơm, anh ta còn nghe bác gái mình nói, người nhà họ Thang còn từng đến đây xin lỗi, còn tặng không ít đồ cổ.
Nhà họ Thang chính là một gia tộc khá hiển hách ở thành phố Thiên Hải này đấy!
Sau khi biết chuyện này, thì mẹ anh ta còn càm ràm vài ngày, còn không ngừng cảm khái, còn nói rằng ngày xưa bà hồ đồ, không biết nhìn người, lại còn cực kỳ, cực kỳ hâm mộ nữa.
Cơm nước xong xuôi thì Hoàng Triết Hạo mới đi.
Diệp Mặc thu thập một chút, hai giờ chiều, hắn tiến đến điện tử Đông Đằng.
Khi lái xe vào khu xưởng, Diệp Mặc nhìn bốn phía rồi cảm thán: “Rộng lớn quá nhỉ!”
Khu xưởng của sinh vật Thần Châu cũng rất rộng lớn, nhưng diện tích của điện tử Đông Đằng này lại còn rộng lớn hơn gấp 10 lần.
Diệp Mặc trực tiếp lái xe đi vào, rồi dừng lại trước cổng một tòa nhà.
Tòa nhà này là ký túc xá của tổng bộ!
Bên cạnh còn có rất nhiều tòa nhà cao tầng khác, đa số đều là trung tâm nghiên cứu, còn nhà xưởng thì ở cách đó không xa.
Diệp Mặc vừa xuống xe, thì đã có một đoàn người chạy ra đón.