Viện trưởng còn nói với anh ta, chủ tịch Diệp không chỉ giỏi trên phương diện giải phẫu, mà còn rất giỏi trong việc khám và chuẩn đoán bệnh, hơn nữa, còn tinh thông rất nhiều lĩnh vực, bất kể là khoa nào thì chủ tịch Diệp cũng có thể khám được, lợi hại đến mức rối tinh rối mù.
Sau khi nghe xong thì anh ta ngây người rất lâu, mãi mới có thể hơi tỉnh táo một chút.
Anh ta học y nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ nghe nói đến có loại quái vật này, bởi vì chỉ cần là người thì sẽ có khiếm khuyết, cho dù là chuyên gia giỏi đến đâu thì cũng sẽ có lĩnh vực mà mình không am hiểu, nhưng mà chủ tịch Diệp lại không có loại khiếm khuyết này.
Nếu như không phải viện trưởng nói, cộng thêm mấy video kia thì anh ta tuyệt đối sẽ không tin.
Có lẽ đúng như viện trưởng đã nói, đây chính là yêu nghiệt, là quái vật, nên không thể dùng lẽ thường để ước đoán được.
Chờ tỉnh táo lại thì anh ta vội vàng chạy qua đây ngay.
Anh ta nhất định phải nói xin lỗi với chủ tịch Diệp, một là vì chức vị của mình, hai, cũng là vì thật sự khâm phục, tâm phục khẩu phục.
Hai người Lạc Băng Nhan nghe xong thì sắc mặt lại cứng đờ, cả hai đều cảm thấy khó tin đến mức hoang đường.
“Gì. . .gì cơ?”
Ban nãy, Lưu Đông Thần rất kiêu ngạo, rất khinh thường Diệp tiên sinh cơ mà, còn nói Diệp tiên sinh chỉ là một thực tập sinh không có bản lãnh gì, tại sao bây giờ lại thay đổi một trăm tám mươi độ rồi?
Có thể Diệp tiên sinh có chút bản lĩnh, nhưng muốn nói, Diệp tiên sinh lợi hại hơn tất cả các chuyên gia trong bệnh viện, thì có thể sao?
Người này. . . đang nịnh bợ rồi!
Ngay sau đó, Lạc Băng Nhan hơi nhăn mày lại, lộ ra vài phần khinh bỉ.
Lưu Đông Thần cười nói: “Hai người không tin à? Cũng đúng! Ban nãy anh cũng không tin, nhưng những gì anh vừa nói đều là thật, thật 100%, anh còn được xem video thu hình phẫu thuật của chủ tịch Diệp rồi!”
Lạc Băng Nhan nghe xong thì lại nhăn mày lại.
Nhìn dáng vẻ của Lưu Đông Thần thì không giống như đang nịnh nọt, với lại, nhà Lưu Đông Thần cũng có chút tiền, cũng không cần thiết phải nịnh nọt người ta đến mức này, lẽ nào. . . người này nói thật sao? Y thuật ucar Diệp tiên sinh thật sự lợi hại như vậy?
Nàng quay người nhìn gian phòng kia, trong lòng có chút hoảng hốt.
Diệp tiên sinh. . . đến cùng là hạng người gì đây?
Chẳng lẽ tài hoa và thiên phú của anh ấy . . . là vô cùng vô tận sao?
Cái gì cũng biết, cái gì cũng giỏi như vậy!
Lâm Khê ở một bên cũng cứng họng, ngây người rất lâu.
Khi cô lấy lại tinh thần, thì giảm thấp âm thanh nói: “Sếp Lạc, chúng ta còn đi khám lại sao?”
“Không. . .không đi nữa! Đi lấy thuốc, uống một vài hôm xem sao đã!” Lạc Băng Nhan nhỏ giọng nói, bỗng nhiên nàng lại đỏ mặt xấu hổ, nàng còn nghĩ rằng, mình đồng ý để Diệp tiên sinh khám là cho anh ấy cơ hội luyện tay, là cho anh ấy tìm được tự tin, nào ngờ. . .!
Rõ ràng cái ý nghĩ này của mình là trò cười mà!
“Đi thôi!”
Lạc Băng Nhan quay người nhìn thoáng qua gian phòng kia, rồi mang theo Lâm Khê rời đi.
……
Phượng Minh Uyển, tầng hầm đỗ xe.
Lâm Khê dừng xe xong thì quay người nói: “Sếp Lạc, đến rồi!”
“Ừm!” Người ngọc đang hoảng hốt cũng hơi tỉnh táo lại, thu thập đồ vật rồi xuống xe.
Lạc Băng Nhan đi lên nhà, vừa vào cửa thì đã đã túi xách và túi thuốc qua một bên, rồi thay dép lê.
Nàng đi vào phòng khách, rồi chỉ cảm thấy toàn thân bất lực nên nằm nhoài ra ghế sa lon.
“Mệt mỏi quá!”
Lại là một ngày làm việc mệt mỏi khiến cho nàng không muốn nhúc nhích.
Nằm được một lúc, Lạc Băng Nhan mở đôi mắt đẹp, tự lẩm bẩm: “Sao. . . cái gì anh ấy cũng biết nhỉ?”
Đôi mày của hàng hơi chau lại, lộ ra vài phần hoang mang và buồn rầu.
Lần đầu tiên gặp mặt, thì nàng đã cảm thấy người này rất lợi hại, còn bị tài hoa của anh ấy làm cho tin phục, hiện giờ, thì nàng còn không biết phải hình dung người này như thế nào nữa!
Thình thịch! Thình thịch!
Khi nhớ đến gương mặt vô cùng đẹp, và cả đôi tay thon dài trắng nõn kia thì tim nàng lại bắt đầu gia tốc, trên mặt cũng nổi lên một vệt đỏ ửng, cơ thể mềm mại cũng có chút nhũn ra.
Nàng khẽ cắn môi đỏ, trong đôi mắt đẹp nửa khép nửa hở lộ ra một mảnh mê ly.
“Nghĩ gì thế!”
Rất lâu sau, nàng mới xì một tiếng rồi lắc đầu để thanh tỉnh hơn một chút, lúc này mới cố gắng đứng lên để đi lấy thuốc đã sắc xong.
Uống được một hớp nhỏ thì nàng liền nhíu chặt mày lại, rồi nhếch miệng lên.
“Đắng quá!”
Thuốc Đông y thật sự quá khó uống!
Nàng hít sâu một hơi, ngửa đầu ra sau, rồi trực tiếp làm một hơi cạn sạch túi thuốc.
Lạc Băng Nhan quẳng túi thuốc qua một bên, rồi giơ tay lên buộc tóc.
Từng món từng món quần áo được trút xuống, rồi đến đôi tất đen hấp dẫn kia, dáng người chập chờn của nàng đi về phía nhà tắm, sau khi đi ra, nàng lau khô người rồi ngồi xuống bên giường.