Diệp Mặc nhìn người ngọc trước mặt thì lại lộ vẻ do dự.
Đây đúng là không phải bệnh nặng gì, rất nhiều phụ nữ đều sẽ bị, có ít người còn sẽ tự nhiên tiêu tan hết.
Chắc là do công việc của cô ấy khá mệt mỏi, cơ thể lại yếu, cộng thêm quy mô khác hắn người thường, cho nên mới thường xuyên tái phát.
Trước kia, khi hắn mát xa cho Ngọc Tình thì cũng gặp một ít hạch, nhưng sau khi mát xa vài lần thì nó sẽ tiêu tán, sau này cũng chưa thấy tái phát.
Bệnh này của Lạc Băng Nhan, thì chỉ cần mình mát xa cho nàng một lúc là được, nhưng, hiển nhiên là điều này không thích hợp.
Diệp Mặc nghĩ nghĩ rồi nói: “Như vậy đi, tôi lại kê đơn thuốc cho cô nhé!”
Muốn trị tận gốc cũng không khó, cũng có đơn thuốc chuyên môn chữa cái này.
“Có khỏi hẳn không?” Lạc Băng Nhan nghe xong thì thở phào một hơi, nhưng mơ hồ, nàng lại có chút thất vọng.
Nếu như là anh ấy, thì nàng vẫn có thể tiếp nhận!
“Đương nhiên! Nhưng cô vẫn phải mát xa nhiều một chút, chứ không chỉ uống thuốc không, đến về phần thủ pháp thì tôi sẽ dạy cho cô!” Diệp Mặc cười nói.
Hắn lại kê đơn thuốc, rồi lại dạy Lạc Băng Nhan mát xa như thế nào.
“Là như vậy à?”
Nàng vừa học vừa khoa tay để thử một chút, khuôn mặt lại đỏ bừng lên, tuy rằng không để cho Diệp tiên sinh mát xa thật, nhưng nhìn Diệp tiên sinh biểu thị, làm mẫu vẫn khiến cho nàng có một loại cảm giác xấu hổ.
Một lát sau, Diệp Mặc đứng dậy, đưa đơn thuốc cho Lạc Băng Nhan.
“Ok rồi! Đi nhà thuốc lấy thuốc đi!”
“Ừm!” Lạc Băng Nhan ngây ra một lúc, rồi mới đứng dậy tiếp nhận đơn thuốc.
Lúc đi ra ngoài, trên mặt nàng vẫn có một vệt đỏ ửng.
Lâm Khê ở một bên đi qua, cười hỏi: “Sếp Lạc, sao rồi?”
Lâm Khê đánh giá sếp Lạc của mình một phen rồi lại lộ ra vài phần ranh mãnh.
Dáng vẻ này của sếp Lạc. . . cũng không quá bình thường rồi!
“Xong rồi! Giờ đi lấy thuốc!” Lạc Băng Nhan đỏ mặt, đưa đơn thuốc qua.
“Sếp Lạc, cái này có đáng tin không?” Lâm Khê cầm lên xem một chút, rồi tiến gần bên tai Lạc Băng Nhan, nhỏ giọng hỏi: “Ngài. . .chuẩn bị uống thuốc này thật sao?”
Lâm Khê vẫn ôm nghi ngờ rất sâu với y thuật của vị Diệp tiên sinh này.
Vừa mới thi xong, vẫn chưa có kinh nghiệm gì, thì đơn thuốc này tám phần là không có tác dụng rồi.
Lâm Khê lại hỏi: “Sếp Lạc, hay là đi tìm chuyên gia khám lại một chút?”
“Chuyện này. . .” Lạc Băng Nhan khẽ giật mình, nàng cũng có chút do dự.
Nàng cảm thấy, đúng là nên đi tìm chuyên gia khám lại một chút, nhưng chuyện này không thể để Diệp tiên sinh biết được, bằng không thì đáy lòng người ta sẽ thấy không thoải mái.
“Đi lấy thuốc trước đã, lát nữa tính sau!”
Lạc Băng Nhan quay người nhìn lại một chút, rồi kéo Lâm Khê, định rời đi.
Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập từ hành lang truyền đến, Lạc Băng Nhan ngước mắt lên xem, hóa ra là Lưu Đông Thần kia.
Nàng thấy dáng vẻ gấp rút và vội vàng của Lưu Đông Thần thì sắc mặt hơi thay đổi, lại nhớ đến những lời người này vừa nói, cái gì mà Diệp tiên sinh sẽ bị đuổi việc, thì bỗng nhiên cảm thấy Lưu Đông Thần chạy đến đây để hỏi tội!
Ngay sau đó, gương mặt xinh đẹp của nàng trầm xuống, không khách khí nói: “Anh đến đây làm gì? Tôi tự nguyện để anh ấy khám cho mình, không liên quan đến quy củ của bệnh viện!”
Nhưng, điều làm cho nàng cảm thấy bất ngờ chính là, Lưu Đông Thần nghe thấy thế không những không tức giận, mà trái lại còn cười.
“A! Băng Nhan, khám xong rồi à?”
Sau đó, anh ta lại nhìn về phía gian phòng phía sau Lạc Băng Nhan với ánh mắt cung kính và nhiệt tình, rồi lại nói: “Chủ tịch Diệp còn ở bên trong không?”
Lạc Băng Nhan nhất thời ngây ngẩn cả người.
Nàng nhăn mày lại, nghi ngờ hỏi: “Chủ tịch Diệp?”
Lưu Đông Thần cười nói: “Đúng thế! Chủ tịch Diệp chưa nói cho em à? Anh ấy chính là ông chủ của tập đoàn Nhân Hoa bọn anh!”
Hai người Lạc Băng Nhan và Lâm Khê lập tức kinh ngạc đến mức há hốc mồm.
Lưu Đông Thần lại nói: “Ban nãy anh chưa biết thân phận của chủ tịch Diệp nên đã mạo phạm, càng không biết chủ tịch Diệp lại lợi hại như vậy, so sánh với chủ tịch Diệp thì anh chẳng là cái gì cả, cho nên anh mới đến đây để nói lời xin lỗi!”
Trong giọng nói của anh ta tràn đầy vẻ sợ hãi lẫn thán phục, còn có cả vẻ kính sợ.
“Băng Nhan, sao rồi, y thuật của chủ tịch Diệp rất lợi hại đúng không! Anh nói cho em biết, tuy chủ tịch Diệp còn trẻ tuổi, nhưng luận y thuật thì không có ai trong bệnh viện này vượt qua được anh ấy đâu, rất nhiều chuyên gia còn phải nể phục anh ấy đấy!” Lưu Đông Thần nói xong còn lộ ra vẻ kích động.
Ban nãy, viện trưởng cho anh ta xem vài video phẫu thuật, sau khi xem xong thì anh ta cực kỳ chấn động, hoàn toàn không thể tin nổi.
Anh ta đã học y nhiều năm, cũng đã làm trợ thủ nhiều năm mới có thể lên làm bác sĩ mổ chính, nhưng mà rõ ràng chủ tịch Diệp còn trẻ như vậy, mà kỹ thuật lại vượt xa anh ta.
Những thao tác hoàn mỹ và tinh xảo kia còn tinh chuẩn hơn cả máy móc, anh ta chưa từng nhìn thấy kỹ thuật siêu phàm như vậy bao giờ!