Cạch!
Cửa vừa đóng thì Lạc Băng Nhan đã cảm thấy hơi khẩn trương.
Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ!
Nàng lại nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên hai người ở chung trong phòng làm việc Minh Ngọc, mỗi lần nhớ đến cảnh tượng khi đó thì nàng vẫn còn có chút mặt đỏ tim run.
Đôi bàn tay kia đo đặc từng nơi trên cơ thể nàng. . . phảng phất như cả người nàng đều bại lộ trước mặt Diệp tiên sinh vậy.
Nhất là ngày hôm đó. . . nàng còn không mặc đồ lót. . .
Lạc Băng Nhan nghĩ đến đây thì lại cúi đầu nhìn thoáng qua, rồi lại đỏ mặt vì xấu hổ, gương mặt xinh đẹp lạnh lẽo đã bị hòa tan trong phút chốc.
Lạc Băng Nhan nhìn Diệp Mặc một cái rồi khẽ cắn môi đỏ, mặt mũi đỏ ửng, đến cả cái cổ trắng ngần cũng hơi đỏ lên.
Đôi tay ngọc của nàng siết chặt lại, chứng tỏ nội tâm của nàng cực kỳ khẩn trương.
Nàng cúi đầu, rồi ngồi xuống cái ghế trước bàn, khép cặp đùi được bao bọc bởi đôi tất đen lại, hai tay đặt lên đùi, dáng vẻ rất nghiêm chỉnh.
Gương mặt xinh đẹp của nàng vốn lạnh lùng như một tòa núi băng, nhưng giờ phút này thì làm gì còn chút lạnh lẽo nào.
Vẻ xấu hổ, e sợ và vô cùng thẹn thùng này hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ bình thường của nàng.
Diệp Mặc thấy Lạc Băng Nhan hơi khẩn trương liền an ủi: “Lạc tiểu thư, không cần khẩn trương, tuy rằng tôi vừa mới lấy giấy phép, nhưng y thuật của tôi vẫn rất ok!”
Lạc Băng Nhan lúng túng nói: “Tôi . . . tôi không khẩn trương mà!”
Diệp Mặc nghe xong thì lại bật cười.
Hắn kéo ghế qua, ngồi xuống trước mặt Lạc Băng Nhan, dịu dàng nói: “Lạc tiểu thư, cô cảm thấy khó chịu ở nơi nào?”
Lạc Băng Nhan hít một hơi thật sâu, lúc này mới bình phục tâm tình, ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Tôi . . . tôi chỉ ngủ không ngon . . . “
Nhưng khi ánh mắt của nàng vừa chạm phải ánh mắt của Diệp Mặc, thì trái tim của nàng lại bắt đầu gia tốc, đập thình thịch.
A! Hôm nay mình không trang điểm. . .
Bỗng nhiên, nàng nhớ đến chuyện này thì lại cảm thấy hơi đáng tiếc.
Nếu như biết hôm nay sẽ gặp Diệp Mặc ở đây, thì kiểu gì nàng cũng phải trang điểm thật xinh đẹp.
Diệp Mặc gật đầu, lẩm bẩm nói: “Giấc ngủ không tốt à!”
“Ngủ không ngon, còn thường xuyên nằm mơ!” Lạc Băng Nhan lại nói, hàng mày nhíu chặt, lộ ra vẻ buồn rầu.
Diệp Mặc cười khẽ nói: “Cô đặt tay lên đây, tôi bắt mạch cho cô!”
“Bắt mạch?”
Lạc Băng Nhan hơi giật mình, đây cũng không phải là phòng khám Đông Y mà!
Chẳng lẽ Diệp tiên sinh học Đông Y?
Nhưng nàng vẫn đặt bàn tay trắng của mình lên bàn theo lời của Diệp Mặc.
Diệp Mặc vươn tay, đem ngón tay đặt lên cổ tay của nàng.
Vừa tiếp xúc da thịt, thì cơ thể mềm mại của người ngọc đã run nhẹ lên, cắn chặt môi đỏ, vẻ ửng đỏ trên gương mặt càng tươi đẹp hơn vài phần.
Một lát sau, Diệp Mặc thu tay về, mỉm cười nói: “Không có gì đáng ngại, chỉ là bình thường cô quá mệt mỏi, tinh thần thường xuyên nằm trong trạng thái khẩn trương cao độ và mệt mỏi, cho nên mới bị như vậy, cơ thể cô cũng hơi yếu, tôi sẽ kê cho cô một đơn thuốc, uống một thời gian là sẽ khỏi, tôi dùng cả thuốc Đông y và thuốc tây nhé!”
“Như vậy . . .là xong rồi?” Lạc Băng Nhan nghe xong thì hơi giật mình, mặt đầy mờ mịt.
Bắt cái mạch, thế là xong?
Đây cũng quá tùy tiện, cũng quá nhanh rồi!
Không cần kiểm tra, xét nghiệm máu, chụp phim . . . gì gì đó sao?
“Đúng vậy!” Diệp Mặc gật đầu.
Lạc Băng Nhan còn trẻ, nên cơ thể vẫn không có vấn đề gì.
Lạc Băng Nhan lại hơi sững sờ, môi đỏ hơi hé ra, muốn nói mà lại thôi.
Diệp Mặc thấy dáng vẻ này của nàng thì kinh ngạc nói: “Còn có chỗ nào khó chịu sao?”
Lạc Băng Nhan nói trong vô thức: “A! Có. . .”
Diệp Mặc hỏi: “Nơi nào?”
Lạc Băng Nhan nhất thời quanh co một chút rồi lại đỏ mặt, môi đỏ hơi hé ra nhưng không nói nên lời, nàng chỉ cúi đầu, dùng mắt ra hiệu, rồi ngập ngừng nói: “Có cái hạch, mỗi khi cơ thể mệt mỏi thì sẽ hơi đau, trước kia cũng từng đi khám rồi, nhưng bác sĩ nói không có gì đáng ngại, về nhà tự mát xa, bảo trì tâm trạng tốt là được!”
“Thế nhưng mà, tôi bận rộn công việc thì nó lại tái phát!”
Lạc Băng Nhan càng nói thì càng nhỏ, âm thanh yếu ớt như muỗi vo ve.
Diệp Mặc nhìn theo ánh mắt của Lạc Băng Nhan thì không khỏi a một tiếng.
Hắn cũng hơi thất thần.
Đường cong của Lạc Băng Nhan sừng sững đến kinh người, lần trước đo cơ thể cho nàng thì Diệp Mặc đã thấy rồi, hình dáng tròn trịa, sung mãn và vô cùng hoàn mỹ kia khiến cho hắn có ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Diệp Mặc hơi thất thần một chút rồi tỉnh táo lại ngay, ánh mắt cũng khôi phục thanh minh.
Hắn thường xuyên nhìn thấy các tuyệt sắc giai nhân, cho nên cũng coi như có chút sức chống cự.
Lạc Băng Nhan đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Có biện pháp gì. . . trị tận gốc hay không?”
Chuyện này vốn đã rất xấu hổ, cho nên nàng không định nói ra, nhưng vừa rồi, khi Diệp Mặc vừa hỏi một chút, thì nàng cũng không biết vì sao mình lại vô thức trả lời, cho nên bây giờ chỉ có thể tiếp tục kiên trì.
Bác sĩ lần trước còn ấn ấn xoa xoa cho nàng, nhưng bác sĩ đó là nữ, còn Diệp Mặc lại là nam…!
Trai gái khác biệt, coi như là bác sĩ thì cũng không tiện lắm!
Nhưng nếu như Diệp tiên sinh yêu cầu làm như vậy, thế thì nàng có nên đồng ý cho anh ấy ấn ấn xoa xoa hay không đây?
Lạc Băng Nhan càng nghĩ thì lại càng xoắn xuýt, gương mặt xinh đẹp lãnh diễm đã đỏ bừng, nóng bỏng giống như đang bốc cháy vậy.