Lưu Đông Thần đứng đờ tại chỗ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, biến ảo khôn lường, rồi hậm hực nói: “Kể. . .kể cả là ông chủ . . .thì cũng không thể phá hoại quy củ chứ! Chẳng may xảy ra chuyện thì sao! Vậy thì không chỉ có lỗi với bệnh nhân, mà còn ảnh hưởng đến danh dự của bệnh viện nữa!”
“Viện trưởng, sao ngài không khuyên anh ta một chút, coi như anh ta là ông chủ, thì cũng không thể lấy bệnh nhân ra làm trò đùa chứ! Anh ta chỉ vừa mới lấy giấy phép thì làm gì có năng lực. . .”
Lưu Đông Thần vẫn còn có chút bất mãn.
Lưu Khải Nhân nghe xong thì lại cười.
“Tiểu Lưu, anh cảm thấy thiên phú của mình thế nào?”
Lưu Đông Thần nghe xong thì hơi giật mình, rồi lại ưỡn ngực, ngạo nghễ nói: “Thiên phú? Cũng tạm được!”
Năm đó, khi anh ta gia nhập bệnh viện Hiệp Hòa thì cũng là một trong những học sinh hàng đầu trong giới y học, rất nhiều giáo sư đều khen anh ta là thiên tài, thành tựu tương lai không thể đoán trước được.
Lưu Khải Nhân nghiêm nghị nói: “Tôi biết anh kiêu ngạo, rất nhiều người đều khen anh là thiên tài, nhưng có chuyện anh không biết, nếu như anh là thiên tài, thì chủ tịch Diệp là thiên tài trong thiên tài, thiên phú của chủ tịch Diệp là không gì sánh kịp!”
“Anh đừng thấy chủ tịch Diệp trẻ tuổi mà nhầm, năng lực của chủ tịch Diệp còn mạnh hơn anh, thậm chí còn mạnh hơn cả tôi đấy!”
Trong khi nói chuyện thì ánh mắt của ông ta còn hiện lên vẻ giật mình hoảng hốt, khi nhớ sự rung động to lớn mà mấy ngày trước chủ tịch Diệp mang lại, thì ông ta vẫn không kìm được lòng mà run sợ, thậm chí đến cả bây giờ nhớ lại mà ông ta vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
Lần đâu tiên ông ta gặp chủ tịch Diệp, thì chỉ cảm thấy đây là một công tử nhà giàu, chỉ thế thôi!
Sau này, dần dần ông ta lại cảm thấy, bối cảnh của chủ tịch Diệp rất sâu, lại còn là một người có tấm lòng lương thiện, đã quyên góp rất nhiều tiền để cứu được rất nhiều bệnh nhân.
Nhưng cho đến giờ ông ta vẫn không ngờ, chủ tịch Diệp lại có thiên phú siêu phàm như vậy ở trong lĩnh vực y học, không, phải nói là thiên phú cực kỳ kinh khủng, rõ ràng còn trẻ như vậy mà năng lực và kinh nghiệm đã không thua kém gì các chuyên gia nổi tiếng thế giới rồi!
Hai chữ thiên tài. . . hoàn toàn không đủ để hình dung chủ tịch Diệp!
Mà phải là yêu nghiệt, là quái vật mới đúng!
Lưu Đông Thần run lên một lúc, tiếp đó lại cười nhạo nói: “làm sao có thể chứ!”
Viện trưởng đang nói mê sảng cái gì đây!
Nịnh nọt cũng không cần phải nịnh đến mức này chứ!
Chỉ là một tên nhãi 24 25 tuổi mà dám nói y thuật còn mạnh hơn mình sao? Đây là trò cười mới à!
Làm thế nào thì anh ta cũng sẽ không tin tưởng lời nói dối như vậy!
“Không tin à!”
Lưu Khải Nhân mỉm cười nhìn anh ta, ông ta cũng không thấy kỳ lạ, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì chính bản thân ông ta cũng sẽ không tin.
“Nơi này có mấy đoạn video giải phẫu, tự anh xem xong thì sẽ hiểu!”
Lưu Khải Nhân nói xong thì lại ngon lành nhấp một ngụm trà, dáng vẻ cười tủm cười rất khoan thai tự đắc.
……
Diệp Mặc đẩy cửa một gian phòng rồi đi vào.
Đây là một phòng khám bệnh riêng, trên bàn còn có một chiếc máy tính, bên cạnh còn có một chiếc giường tho sơ có rèm che.
“Ngồi đi!”
Lạc Băng Nhan đi vào thì nhìn chung quanh một chút.
Nàng hơi nhăn mày một chút, trong đôi mắt đẹp lạnh lẽo đã nổi lên một tia nghi ngờ nhàn nhạt.
Khi đi vào thì nàng không hề nhìn thấy tấm biển nào, cũng không đánh dấu là phòng gì, còn nữa, gian phòng khám bệnh đơn độc này cũng rất không bình thường!
Phải biết, các bác sĩ khác cũng không có đãi ngộ tốt như vậy!
Lạc Băng Nhan suy nghĩ một chút rồi cũng không để ý nữa.
Diệp tiên sinh vừa giàu có lại vừa có quan hệ, nên chắc là khá quen với ông chủ nơi này, dựa vào tầng quan hệ đó là có thể vừa cầm giấy phép đã có thể đến đây khám bệnh rồi.
Thật ra thì nàng cũng không ôm hy vọng gì với y thuật của Diệp tiên sinh.
Y thuật và nấu nướng là hai lĩnh vực khác nhau, y thuật càng chuyên nghiệp hơn, càng coi trọng kinh nghiệm hơn, mà Diệp tiên sinh vừa thi xong thì lấy đâu ra kinh nghiệm! Khẳng định là một tấm chiếu mới, chỉ là, nàng cũng không để ý đến chuyện này lắm.
Nàng đồng ý, cũng là vì muốn ủng hộ Diệp tiên sinh, làm bệnh nhân để cho Diệp tiên sinh tích lũy kinh nghiệm, và tìm được chút lòng tự tin.
Nhân tiện. . . ở chung và trò chuyện với Diệp tiên sinh một lúc.
Nếu như là bình thường thì nàng sẽ không có cơ hội như vậy, Diệp tiên sinh là một người rất cao ngạo và lạnh lùng, khi còn chưa quen biết thì lần nào gặp mặt cũng không thèm nhìn nàng, điều này khiến cho nàng tức giận suýt thành bệnh.
Hiện giờ thì khá hơn một chút, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu.
“Sếp Lạc, em chờ ở bên ngoài nhé!”
Lâm Khê ở phía sau rất biết điều không đi vào, mà chỉ ngó đầu vào xem một chút, rồi còn chủ động đóng cửa lại.