Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 851 - Chương 851: Lưu Khải Nhân: Anh Có Biết Người Đó Là Ai Chăng?

Chương 851: Lưu Khải Nhân: Anh có biết người đó là ai chăng? Chương 851: Lưu Khải Nhân: Anh có biết người đó là ai chăng?

Trong văn phòng, Lưu Khải Nhân pha trà xong thì trở về chỗ ngồi, nhàn nhã nhấp một hớp.

“Trà ngon!”

Ông ta tán thưởng một tiếng, thoải mái đến mức lông mày đều giãn ra.

Lá trà của chủ tịch Diệp đúng là khác biệt!

Lưu Khải Nhân lại nhấp mấy ngụm, rồi quay đầu nhìn xem hai đứa bé đang chơi đồ chơi đằng sau hàng rào an toàn, thì không khỏi mỉm cười.

Hai đứa bé này rất ngoan, lại còn rất đáng yêu! Không hổ là con của chủ tịch Diệp và Tô Thiên Hậu.

Sau đó, Lưu Khải Nhân ngồi thẳng lên, đang định bắt đầu làm việc.

Cốc cốc cốc!

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa dồn dập bỗng nhiên vang lên.

“Ai vậy?”

Ông ta cũng không ngẩng đầu lên, mà chỉ hô một tiếng: “Vào đi!”

Lưu Đông Thần đẩy cửa bước vào, sắc mặt anh ta vẫn bình tĩnh và hơi khó coi như cũ.

“Viện trưởng!”

Lưu Khải Nhân ngẩng đầu lên xem rồi cười nói: “Bác sĩ Lưu à!”

Vị bác sĩ Lưu này là một người trẻ tuổi rất lợi hại mới chuyển qua đây, lúc từng làm việc bên phía Hiệp Hòa ở Đế Kinh, người có thể làm việc trong bệnh viện Hiệp Hòa đều không phải người bình thường, mà là tinh anh trong tinh anh.

Lưu Khải Nhân thấy sắc mặt của anh ta có chút khó coi thì ân cần hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Lưu Đông Thần cả giận nói: “Viện trưởng, bệnh viện là nơi có quy củ! Một bác sĩ thực tập là không có tư cách khám bệnh cho người ta!”

“Đúng thế! Nhưng sao?” Lưu Khải Nhân hơi kinh ngạc.

Lưu Đông Thần lại nói: “Vậy. . . nếu như một bác sĩ thực tập làm trái quy tắc, cố tình khám bệnh cho người ta, thì phải bị đuổi việc đúng không!”

“Đúng là phải xử lý!” Lưu Khải Nhân gật đầu.

“Nếu như viện trưởng đã nói như vậy, thì tôi tin tưởng ngài sẽ xử lý theo lẽ công bằng! Ban nãy, có một bác sĩ thực tập dám ở trước mặt tôi kéo bệnh nhân đi khám bệnh, còn vô cùng ngông cuồng, còn nói cái gì mà có bất mãn thì đi tìm viện trưởng ngài!” Lưu Đông Thần cắn răng một cái, cả giận nói.

“Viện trưởng, ngài nói xem, đây là chuyện gì chứu! Hoàn toàn không coi quy củ của bệnh viện ra gì mà! Nếu như xảy ra chuyện thì ai sẽ chịu trách nhiệm?”

Lưu Khải Nhân nghe xong thì sắc mặt cũng hơi trầm xuống vì tức giận, nhưng sau đó, ông ta liền nghĩ đến thứ gì đó, nên sắc mặt bỗng nhiên trở nên cổ quái.

Ông ta ho nhẹ một tiếng rồi nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Lưu, người anh vừa nói tên là gì?”

“Điều này. . .” Lưu Đông Thần lập tức sửng sốt, hình như tên kia cũng không nói tên, “Tôi cũng không biết, dù sao. . . người kia rất đẹp trai!”

Lưu Khải Nhân nghe thấy thế thì khuôn mặt không khỏi co quắp một chút.

Rất đẹp trai?

Là cực kỳ đẹp trai sao!

“Khụ khụ! Bác sĩ Lưu! Chuyện này. . .”

Lưu Đông Thần cả giận nói: “Viện trưởng, ngài không phải muốn bao che cho người này đấy chứ!”

Lưu Đông Thần nghĩ rằng, tên kia tám phần là họ hàng thân thích của viện trưởng nên mới ngông cuồng như vậy, còn đi cửa sau để vào bệnh viện, hiện giờ xem xét phản ứng của viện trường, thì anh ta càng khẳng định ý nghĩ này.

Lưu Khải Nhân bật cười nói: “Bao che gì chứ, bác sĩ Lưu, xem anh nói kìa!”

Lưu Đông Thần quát lạnh: “Vậy thì cứ làm theo quy củ đi, đuổi việc anh ta!”

“Đuổi việc?” Lưu Khải Nhân lại cười.

Ông ta có năng lực hay quyền lực đấy sao!

Lưu Đông Thần lại nói: “Không đuổi cũng được, nhưng ít nhất cũng phải xử lý nội bộ!”

Lưu Khải Nhân nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi này một cái rồi khẽ lắc đầu.

Quả nhiên vẫn còn trẻ tuổi, nên mới nói chuyện như vậy.

“Tiểu Lưu này!” Lưu Khải Nhân nhấm một ngụm trà, rồi lại cười khoan thai, nói: “Anh có biết người mà anh muốn đuổi là ai chăng?”

Lưu Đông Thần hừ nhẹ nói: “Là họ hàng thân thích của ngài chứ gì!”

“Ha ha!” Lưu Khải Nhân cười nói: “Tôi nào có cái phúc phận đó chứ! Tôi cũng không dám nghĩ đến chuyện tốt như vậy đâu!”

“Không phải sao?” Lưu Đông Thần hơi giật mình vì bất ngờ.

Sau đó, anh ta lại cau mày, nghe giọng điệu của viện trưởng, thì dường như địa vị của tên kia không nhỏ chút nào.

Lưu Khải Nhân lại cười nói: “Vị kia. . . chính là chủ tịch tập đoàn Nhân Hoa! Là ông chủ của chúng ta!”

Giọng điệu của ông ta rất nhẹ nhàng, nhưng rơi vào trong tai của Lưu Đông Thần thì lại giống như sấm rền, khiến cho tâm thần anh ta chấn động đến mức ong ong.

Hai mắt của Lưu Đông Thần tràn đầy kinh hãi và khó tin, còn có chút mờ mịt.

Hít!

Lưu Đông Thần ngây người một lát, rồi không khỏi hit một hơi khí lạnh.

Tên kia lại là chủ tịch tập đoàn?

Rõ ràng còn trẻ tuổi như vậy mà!

Sau đó, đáy lòng của anh ta lại hơi hối hận, chỉ vừa mới đến đây được vài hôm mà đã đắc tội với ông chủ rồi, nơi này là bệnh viện tư nhân chứ không phải là bệnh viện công, cho nên đắc tội với ông chủ, thì chỉ cần một câu là anh ta sẽ phải cuốn xéo.

Lưu Đông Thần lại ngước mắt lên nhìn viện trưởng thì khuôn mặt liền hơi đỏ lên.

Thế mà anh ta lại tìm viện trưởng để đuổi việc ông chủ tập đoàn, đây. . . chẳng phải là chuyện cười sao!

Bình Luận (0)
Comment