“Diệp. . . Diệp tiên sinh!” Lâm Khê lên tiếng chào hỏi trước, hai mắt cô vẫn mở to, vẫn tràn đầy vẻ kinh ngạc, “Anh. . . tại sao anh lại ở đây? Quần áo của anh. . .?”
Diệp Mặc tiến lại gần rồi cười nói: “A! Tôi làm bác sĩ, khám bệnh cho người ta ở đây!”
Lâm Khê nghe thấy thế thì đôi mắt lại mở to hơn, đều sắp lồi cả ra ngoài.
Làm bác sĩ thật á?
Trời ạ!
Tên quái vật này còn biết khám bệnh sao?
Trên đời này, còn có cái gì anh ta sẽ không biết không?
Sau khi Lạc Băng Nhan nghe xong thì bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nàng cũng đẫy rẫy kinh ngạc và không thể tin nổi.
Đôi môi đỏ của nàng run lên, thất thanh nói: “Anh. . . anh . . . anh biết. . .?”
Diệp Mặc biết Lạc Băng Nhan muốn hỏi cái gì, nên liền đáp: “Biết chứ! Vừa mới thi bằng bác sĩ xong!”
Lạc Băng Nhan nghe xong thì há hốc miệng, nhưng lại nói không nên lời.
Nàng cũng biết không nên nói cái gì.
“Vừa thi?” Lưu Đông Thần ở một bên cũng hơi giật mình, sau đó lại cười, anh ta đoán không sai, người này chỉ là thực tập.
Ngay sau đó, Lưu Đông Thần lại bĩu môi, ánh mắt càng khinh thường hơn.
“Lạc tiểu thư, cô đến khám bệnh à! Hay là để tôi khám cho nhé, cô khó chịu ở đâu!” Diệp Mặc cũng chú ý đến Lưu Đông Thần, nhưng cũng không để ý.
Lưu Đông Thần nghe thấy thế thì nhất thời bật cười thành tiếng.
Chỉ bằng con hàng này mà cũng muốn khám bệnh cho người ta?
Ha ha!
Thật sự là cười chết mất!
Người này cũng không tự nhìn lại bản thân mình là ai, thế mà cũng dám khám bệnh cho người ta, coi như không có bệnh, thì cũng bị người này khám cho có bệnh!
Băng Nhan sẽ đồng ý . . .mới là lạ!
Lưu Đông Thần cười, rồi định mở miệng trào phúng, mỉa mai vài câu, nhưng đúng lúc này, anh ta nhìn thấy người ngọc ở trước mặt gật đầu rất dứt khoát, còn nói một tiếng được!
Chỉ một tiếng đơn giản như vậy, mà lại giống như sấm sét giữa trời quang, khiến cho anh ta hết sức mờ mịt.
Anh ta đứng há hốc miệng ở đó, làm thế nào cũng không thể tin nổi.
Sao có thể để cho một người vừa thi bằng không xong bệnh được chứ?
“Vậy thì đi theo tôi!” Diệp Mặc mỉm cười, quay người định rời đi.
“Khoan đã!” Lưu Đông Thần mặt đầy âm trầm, quát nhẹ: “Anh tên là gì? Đến đây từ bao giờ? Anh có biết quy củ của bệnh viện không, anh chỉ là một bác sĩ thực tập thì làm gì có tư cách khám bệnh cho người ta chứ!”
“Còn nữa, anh làm như vậy cũng không phù hợp quy trình, xảy ra chuyện thì anh phụ trách nổi sao?”
Lưu Đông Thần nói rất nghiêm nghị, sắc mặt còn đỏ lên vì kích động.
Anh ta lại nhìn về phía Lạc Băng Nhan rồi khuyên nhủ: “Băng Nhan, em không thể để người này khám cho mình được, em cũng nghe thấy rồi đấy, người này vừa mới thì giấy phép xong, thì làm gì có kinh nghiệm khám bệnh chứ, có bác sĩ nào ở bệnh viện này mà không giỏi hơn anh ta chứ, em đừng thấy anh ta đẹp trai mà nhầm, anh ta chỉ lừa em thôi!”
“Em làm như vậy cũng sẽ hại anh ta, anh ta sẽ bị đuổi việc đấy!”
“Như vậy sao?” Lạc Băng Nhan khẽ giật mình, rồi lộ ra vẻ chần chờ.
“Đương nhiên! Bệnh viện là nơi có quy củ, bác sĩ thực tập như anh ta chưa có tư cách khám bệnh cho người khác!” Lưu Đông Thần nói xong thì nhìn về phía Diệp Mặc với ánh mắt khinh thường.
Anh ta lại nhớ đến chuyện mình muốn khám cho Băng Nhan thì bị từ chối rất quả quyết, mà tên bác sĩ thực tập này vừa mở miệng thì Băng Nhan lại đồng ý, chuyện này khiến cho anh ta cực kỳ khó chịu.
Lưu Đông Thần thấy Diệp Mặc nhìn mình thì lại vênh mặt lên, gương mặt đầy ngạo nghễ.
Lát nữa phải tìm cấp trên của người này để khiếu nại mới được, tốt nhất là đuổi việc luôn, tránh khỏi sau này lại phải nhìn thấy gương mặt làm cho người ta chán ghét này!
“Quy củ?” Diệp Mặc híp mắt nhìn Lưu Đông Thần, cười nói: “Anh … mới đến đúng không? Chắc vẫn chưa biết tôi nhỉ! Ở nơi này, quy củ của tôi chính là quy củ bệnh viện, tôi nói có thể khám bệnh thì tất nhiên có thể khám, nếu như anh có gì bất mãn thì có thể tìm Lưu Khải Nhân để khiếu nại!”
Diệp Mặc nói xong thì quay sang Lạc Băng Nhan, cười khẽ nói: “Lạc tiểu thư, chúng ta đi thôi!”
“A! Được!” Lạc Băng Nhan hơi sững sờ, nhưng vẫn đi theo sau.
“Tên khốn khiếp này!” Lưu Đông Thần ngẩn ngơ một lúc lâu, sắc mặt dần dần đỏ lên vì tức giận, một bác sĩ thực tập mà cũng dám cuồng vọng như vậy, cũng dám phát ngôn bừa bãi trước mặt anh ta.
“Lưu Khải Nhân? Là cấp trên của tên này à! Lát nữa sẽ đi tìm, sau đó phải cho tên này bị đuổi việc mới được!”
Lưu Đông Thần hừ một tiếng, rồi phất tay áo bỏ đi.
Nhưng mà vừa đi được vài bước thì anh ta lại ngây ngẩn cả người.
Lưu Khải Nhân!
Cái tên này khá quen thuộc, anh ta suy nghĩ một chút, thì đây chẳng phải là tên của viện trưởng sao!
Hậu trường của tên này là viện trưởng?
Lưu Đông Thần đứng ngây người rất lâu, lửa giận bỗng nhiên không mạnh như trước nữa.
“Không được, xem như là họ hàng thân thích của viện trưởng thì mình cũng phải khiếu nại! Một bác sĩ thực tập mà cũng dám khám bệnh cho người ta, nếu như xảy ra vấn đề thì làm sao bây giờ!” Lưu Đông Thần trầm ngâm một lát, rồi vẫn cắn răng quyết tâm đi về phía văn phòng của viện trưởng.