Lưu Đông Thần đẩy mắt kính, cười nói: “Vậy được, để anh lấy số giúp em nhé!”
Lạc Băng Nhan nói với vẻ buồn rầu: “Tinh thần của tôi không tốt lắm, thường xuyên mất ngủ, lại còn hay nằm mơ. . . cũng không biết nên khám khoa nào?”
“Vậy à. . .” Lưu Đông Thần nghe xong thì bắt đầu cân nhắc.
Ba người cùng đi về phía tòa nhà.
“Anh lấy số cho em bên khoa nội thần kinh đi! Cứ qua đó khám thử xem sao!” Khi vào tòa nhà, Lưu Đông Thần mỉm cười, dẫn người đi đến máy hướng dẫn đăng ký.
“Cũng được!” Lạc Băng Nhan gật đầu, ánh mắt tùy ý liếc nhìn bốn phía.
Bỗng nhiên, ánh mắt của nàng trì trệ, giống như vừa nhìn thấy một chuyện gì khiến cho nàng rất khiếp sợ vậy, trong đôi mắt đẹp đã toát ra vẻ mờ mịt và khó tin.
“Băng Nhan, thẻ của em đâu?” Lưu Đông Thần quay người nhìn Lạc Băng Nhan, khi thấy dáng vẻ này của Lạc Băng Nhan, thì anh ta lại ngẩn người, “Em . . . sao thế?”
“Sếp Lạc!” Lâm Khê ở phía sau cũng hơi kinh ngạc.
Cô lần theo ánh mắt của sếp Lạc mình thì cũng trợn trừng mắt, há hốc mồm lên như vậy, vẽ mặt này không chỉ là chấn động, kinh ngạc, mà thậm chí còn có chút hoang đường.
“Hai người. . .?”
Lưu Đông Thần thấy dáng vẻ này của hai cô gái thì càng buồn bực hơn, anh ta cũng nhìn theo về phía đó.
Sau khi thấy rõ thì anh ta cũng hơi giật mình, rồi lại thất thần.
Đó là một người đàn ông đẹp trai đến mức không thể nào hình dung, mà lại, chỉ là một chiếc áo khoác trắng rất phổ thông, nhưng mặc trên người đàn ông này lại biến thành vô cùng thời thượng và đẹp mắt.
Hầu như tất cả người qua lại đều bị người đàn ông này hấp dẫn, còn nhìn thấy ngây người, thất thần.
Một số ánh mắt thì còn vô cùng nóng bỏng.
“Anh ta là. . .?” Lưu Đông Thần ngây người nửa ngày thì mới tỉnh tảo lại, anh ta bật thốt lên một câu, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc và ghen ghét.
Người này cũng quá đẹp trai rồi đấy!
Thế nhưng mà, trong bệnh viện có nhân vật như vậy sao?
Nhìn trông có vẻ rất trẻ tuổi, cùng lắm cũng chỉ 24 25 tuổi mà thôi.
Lưu Đông Thần nhìn dáng vẻ thất thần của Lạc Băng Nhan thì hơi nhíu mày, lòng ghen tỵ càng mạnh hơn, anh ta hừ một tiếng về phía người kia, lại lộ ra vẻ xem thường và khinh bỉ.
Cũng chỉ có cái mã ngoài mà thôi, có gì đặc biệt hơn người chứ!
Nhìn tuổi tác thì chắc chắn không phải là bác sĩ chính thức, chắc chỉ là bác sĩ thực tập, cũng không có bản lãnh gì, có gì đáng khoe khoang chứ!
Lưu Đông Thần đẩy mắt kính, nói rất khinh thường: “Băng Nhan, đấy chỉ là thực tập sinh mà thôi!”
Song, Lạc Băng Nhan cũng không để ý đến anh ta, mà vẫn mở to đôi mắt đẹp để nhìn chằm chằm vào người kia, tâm thần thì cực thì hoảng hốt, cũng cực kỳ kinh ngạc.
Đây không phải là. . . Diệp tiên sinh sao?
Thế nhưng mà. . . tại sao Diệp tiên sinh lại ở đây?
Hơn nữa, lại còn mặc áo khoác của bác sĩ, lẽ nào . . .anh ấy là bác sĩ ở nơi này?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì nàng đã cảm thấy vô cùng hoang đường.
Diệp tiên sinh đã biết rất nhiều thứ rồi, nào là điêu khắc, thuê thùa, ca hát. . . mà mọi thứ đều vô cùng tài giỏi, tài hoa của anh ấy ở những phương diện này có thể xưng là yêu nghiệt, khiến cho thế nhân chấn động.
Anh ta làm streamer thì hot khắp cả nước!
Anh ta làm cơm, nấu nướng thì có danh xưng là Trù Thần.
Còn cả năng lực đầu tư kiếm tiền nữa. . .
Có những lúc nàng đều cảm thấy người này thất sự là quá lợi hại, quá khó tin, quá không chân thật.
“Chắc là không phải đâu!” Lạc Băng Nhan tư lẩm bẩm rồi ra sức lắc đầu, nàng không thể nào tin được chuyện vị này còn biết y thuật, lại còn làm bác sĩ ở nơi này.
Lâm Khê ở sau lưng rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, cô kêu lên sợ hãi giống như vừa gặp ma vậy, “Anh ta. . . anh ta. . .anh ta. . .”
Ngón tay chỉ về phía bên đó của cô còn đang run rẩy không ngừng.
Cô cảm thấy, tình cảnh này thật sự quá đỗi hoang đường, giống như đang nằm mơ vậy!
Bóng người kia nghe thấy tiếng kêu sợ hãi này thì dừng lại, liếc mắt nhìn qua thì lại lộ ra vẻ kinh ngạc.
Diệp Mặc mỉm cười, quay người đi qua: “A! Lạc tiểu thư!”
Khuôn mặt này của Diệp Mặc vốn đã cực kỳ đẹp rồi, khi cười rộ lên thì lại càng đẹp mắt hơn, Lạc Băng Nhan nhìn nụ cười dịu dáng đó thì lại càng hoảng hốt hơn, trái tim cũng nhảy loạn.
Nàng lại nhớ đến ngày hôm đó, khi hai người tiếp xúc thân mật ở phòng làm việc Minh Ngọc, nhớ đôi tay trắng nõn và thon dài kia sờ nhẹ lên da thịt mình, nhớ cảm giác tuyệt với như điện giật kia thì lại đỏ mặt xấu hổ.
Lưu Đông Thần ở một bên thì hơi giật mình, sắc mặt lập tức chìm xuống dưới.
Thế mà người này lại quen biết Băng Nhan?
Anh ta lại nhìn phản ứng của Băng Nhan thì lông mày còn nhíu chặt hơn, trong lòng càng khó chịu hơn.
Khi gặp anh ta thì Băng Nhan rất bình thản, nhưng mà vừa thấy người này thì lại có chút thẹn thùng.
Phải biết, tình cách của Băng Nhan tương đối lạnh giống như dung mạo của cô ấy vậy, đối thường với bình thường còn không thèm nể mặt mũi, bao quát cả anh ta trong đó, nhưng mà tại sao lại đối xử đặc biệt với người này như vậy?
Lẽ nào. . . chỉ bởi vì người này đẹp trai ư?