Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 848 - Chương 848: Lưu Đông Thần

Chương 848: Lưu Đông Thần Chương 848: Lưu Đông Thần

Trên xe, người ngọc cầm gương trang điểm lên soi.

“Hơi tiều tụy rồi!”

Gương mặt xinh đẹp lãnh diễm trong gương vẫn cứ lóa mắt như cũ, cho dù là không trang điểm chút nà othif vẫn xinh đẹp rung động lòng người, chỉ là, khí sắc không được tốt lắm, nhìn trông có vài phần tiều tụy và uể oải.

Lâm Khê đang lái xe cũng lên tiếng: “Đúng là hơi tiều tụy!”

Thời gian gần đây, tình trạng của sếp Lạc không tốt lắm.

Cô lầm bầm: “Chắc là do ngài quá mệt mỏi rồi! Cần phải nghỉ nơi nhiều!”

“Chị cũng muốn nghỉ ngơi chứ! Nhưng có nhiều việc phải làm lắm!” Lạc Băng Nhan không khôngir cười khổ.

Chức vị tổng giám đốc này nào có dễ ngồi như vậy chứ, lại còn là sản nghiệp của gia tộc nên nàng càng phải tận tâm hơn.

Lâm Khê lắc đầu, cũng không khuyên nữa.

Cô đã khuyên rất nhiều lần rồi, nhưng sếp Lạc của cô có nghe đâu.

“Cứ để vậy thôi! Cũng chẳng có ai đáng giá để mình trang điểm!” Lạc Băng Nhan lại soi một chút rồi đóng gương trang điểm lại.

Lâm Khê hé miệng cười nói: “Sếp Lạc, ngài không trang điểm cũng vẫn xinh đẹp như vậy!”

“Chỉ biết nịnh nọt thôi!”

Lạc Băng Nhan liếc mắt một cái, rồi lại ngửa mặt về sau, rồi chợp mắt một lúc.

Khoảng tầm 10 phút đồng hồ, thì chiếc xe đã đến bệnh viện.

Lâm Khê dừng xe rồi chạy xuống mở cửa cho Lạc Băng Nhan.

Cộc cộc!

Giày cao gót giẫm lên mặt đất, Lạc Băng Nhan hít một hơi rồi mới cất bước đi về phía tòa nhà.

Nàng cũng đã đến bệnh viện này nhiều lần, cho nên cũng khá quen thuộc.

Nhà bệnh viện tư nhân này mới xây xong không lâu, nên không chỉ rộng lớn mà các loại trang thiết bị còn rất mới và hiện đại, cộng thêm nơi này không đông người bằng các bệnh viện công lập, cho nên nàng thích đến đây bởi vì không phải xếp hàng dài.

Còn có một lần gặp Diệp tiên sinh ở đây nữa!”

Nàng vừa nghĩ đến Diệp tiên sinh thì bước chân hơi chậm lại, trong lòng nhất thời nổi lên một trận gợn sóng.

Đợt trước, khi đến phòng làm việc Minh Ngọc thì cuối cùng nàng đã đoán ra được mẹ của bọn nhỏ là ai, coi như gỡ bỏ được một cái tâm sự.

Khi Lạc Băng Nhan thất thần, thì bỗng nhiên có người gọi tên nàng.

“Băng Nhan?”

Lạc Băng Nhan giật mình, nàng lấy lại tinh thần thì quay đầu nhìn qua, chỉ thấy một bác sĩ nam mặc áo khoác trắng đang đứng ở cách đó không xa, mặt mũi đầy ngạc nhiên nhìn qua bên này.

Người này khoảng tầm 30 tuổi, dáng người hơi cao lớn và khỏe mạnh, gương mặt ngay ngắn và tuấn lãng, chiếc kính trên mặt khiến cho khí chất của anh ta có vài phần ôn tồn lễ độ và nhã nhặn.

Lạc Băng Nhan quan sát tỉ mỉ một phen, rồi hơi cau mày, nghi ngờ hỏi: “Anh là. . .?”

Người đàn ông kia bước nhanh qua, “Tôi là Đông Thần! Lưu Đông Thần đây!”

“Ah!” Lạc Băng Nhan nghĩ ngợi một lúc lâu mới nhớ ra, trước kia mình cũng đã từng gặp qua người này, hai nhà cũng có chút giao tình, khi đó vị này còn hay đến nhà mình chơi, nhưng khá nhiều năm không gặp rồi.

“Sao anh lại ở đây? Tôi nghe dì nói là anh làm việc ở Đế Kinh cơ mà.” Lạc Băng Nhan mỉm cười lễ phép, còn có chút khách sáo.

Thật ra thì nàng và vị này cũng chỉ có quan hệ bình thường thôi.

“Đúng là đợt trước ở Đế Kinh, nhưng vừa về được mấy hôm, sau này sẽ làm việc ở đây!” Lưu Đông Thần cười nói, khi đến gần thì thì anh ta dùng đôi mắt nóng rực để dò xét người ngọc.

Lạc Băng Nhan hơi giật mình, kinh ngạc nói: “A? Sao anh lại chuyển về đây?”

Nghe nói, người này khá lợi hại, còn làm việc trong một bệnh viện lớn ở Đế Kinh, tuổi còn trẻ mà đã làm bác sĩ chủ trị rồi, đang có tiền đồ như vậy thì sao lại chạy về làm việc cho bệnh viện tư nhân này?

Lưu Đông Thần cười nói: “Bệnh viện này cũng rất có tiền đồ mà! Ông chủ tập đoàn đã dùng rất nhiều tiền để mời rất nhiều chuyên gia trong và ngoài nước, luận thực lực thì bệnh viện này không hề thua kém bất cứ bệnh viện lớn nào trong cả nước, phải nói là vô cùng có tiền đồ, với lại, lương cũng rất cao.”

Ban đầu, tập đoàn Nhân Hoa này cũng là tập đoàn tư nhân hàng đầu trong lĩnh vực y tế rồi, thời gian gần đây lại điên cuồng nện tiền để mua thiết bị mới, mời chuyên gia. . .luận thực lực thì đã trở thành một trong những bệnh viện cao cấp nhất trong nước rồi.

“Ra là vậy!” Lạc Băng Nhan gật đầu.

“Băng Nhan, em. . . em đến khám bệnh à! Em khó chịu ở đâu? Có cần anh khám cho em một chút không?” Lưu Đông Thần cười ân cần nói.

Vị này không chỉ có dung mạo xinh đẹp, mà thân phận còn không tầm thường, còn là người thừa kế tập đoàn Cự Phòng, là con gái duy nhất và cũng là hòn ngọc quý trên tay chú Lạc.

“Điều này. . .” Lạc Băng Nhan hơi chần chờ, “Không tiện lắm đâu!”

Nàng biết người này khá có năng lực, nhưng mà, dù sao cũng là người quen, với lại, nàng có thể không nhìn ra chút tâm tư của người này sao, cho nên nàng không thích để người này khám cho mình, vậy cũng quá xấu hổ!

Lưu Đông Thần nghe thấy thế thì sắc mặt hơi cứng đờ, thần sắc cũng có chút mất tự nhiên.

Nhưng mà nghĩ lại thì thấy cũng đúng, dù sao mình chỉ mới 30 tuổi, cũng chỉ coi là vừa nhập môn trên phương diện y thuật mà thôi, vị này chướng mắt mình cũng bình thường.

Lưu Đông Thần nghĩ đến đây thì bình thường trở lại.

Bình Luận (0)
Comment