Diệp Mặc vào thang máy thì đi lên tầng cao nhất, hắn lên công ty Thời Đại để gặp Tề Diệu Huy.
Sau đó, Diệp Mặc lại đi qua tòa nhà đối diện.
Quan Tuyết và Diệp Mặc hàn huyên một lúc thì vỗ trán bất lực nói: “Rất nhiều người đều biết rồi, đều tại cái miệng rộng của Tiểu Hồng!”
Lần trước, chủ tịch Diệp mang Tô Thiên Hậu đến công ty đã tạo thành oanh động không nhỏ, ban đầu thì không có ai biết thân phận của Tô Thiên Hậu, dù sao khi đến đây thì Tô Thiên Hậu cũng che rất nghiêm mặt, kết quả là cái miệng rộng của Tiểu Hồng. . .
Hiện giờ, đã có không ít người trong công ty biết chuyện này.
“Cũng không có chuyện gì!” Diệp Mặc mỉm cười, hắn cũng không quan tâm lắm.
Diệp Mặc lại hỏi: “Người họ hàng kia của cô không làm khó cô nữa chứ! Còn cả Phương Trạch Vũ kia nữa, anh ta còn quấy rối cô không?”
“Không có!” Quan Tuyết lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi!” Diệp Mặc mỉm cười.
Hắn ngồi thêm nửa tiếng thì đi xuống phòng làm việc Minh Ngọc xem một chút rồi mời rời đi.
Về đến nhà, Diệp Mặc chơi với hai đứa bé một lúc, ăn cơm tối xong thì hắn mới bắt đầu live stream.
Rạng sáng, Diệp Mặc đang xoát bệnh án như mọi khi, bỗng nhiên âm thanh của hệ thống vang lên.
[Đinh! Chúc mừng ký chủ, kỹ năng Y thuật đã thăng cấp!]
Diệp Mặc ngơ ngác một chút rồi lại cười.
Xem bệnh án lâu như vậy, cuối cũng kỹ năng cũng thăng cấp rồi!
Trong nháy mắt, vô số tri thức tràn vào trong đầu Diệp Mặc.
Y thuật {Nhập môn} khiến cho Diệp Mặc trở thành một trong những bác sĩ tài giỏi nhất, hiện giờ tăng cấp lên {Tinh thông} thì y thuật của hắn đã siêu việt giới y học bây giờ rồi, mặc kệ là Đông y hay Tây y đều là như vậy.
Diệp Mặc xem thêm một phần bệnh án thì bỗng nhiên chau mày.
“Một thân y thuật như vậy mà chỉ xem bệnh án thì thật lãng phí!”
Diệp Mặc lầm bầm: “Qua vài ngày rồi tính vậy!”
Diệp Mặc chỉ xem bệnh án là bởi vì hắn không có bằng cấp và giấy hành nghề, cũng không có quá nhiều thời gian để đi bệnh viện khám bệnh, nhưng thỉnh thoảng đi qua thì vẫn ổn, còn về phần giấy phép hành nghề thì hắn đã từng hỏi Lưu Khải Nhân rồi, ông ta nói là vô cùng đơn giản.
Chờ làm xong giấy phép thì thỉnh thoảng có thể đi qua khám bệnh, cứu chưa một ít bệnh nhân, khi đó mới không lãng phí một thân y thuật đỉnh cấp này.
Diệp Mặc lại xem thêm một lúc thì mới chuyển sang chơi cờ để luyện tập kỹ năng Vận động.
Mấy ngày tiếp theo đều khá bình tĩnh, mỗi ngày Diệp Mặc đều trông con, mở live stream, thiết kế và luyện tập kỹ năng.
Hiện giờ hai đứa bé khá năng động, cho nên mỗi ngày hắn đều phải mang bọn nhỏ đi ra ngoài dạo chơi.
Diệp Mặc còn đi gặp cặp vợ chồng trẻ Lý Vũ Bằng, còn tặng vài món quà.
Diệp Mặc cũng đã đi tham gia thi bằng bác sĩ, cũng hết sức thuận lợi.
……
Phượng Minh Uyển, biệt thự trên tầng cao nhất.
Người ngọc đang ngủ say bỗng nhiên run lên, rồi giật mình tỉnh dậy.
Nầng mở mắt ra, khuôn mặt tái nhợt giống như còn chưa tỉnh hồn vậy.
Trên cái trán trơn bóng đã có mồ hôi lạnh ứa ra.
Nàng vừa mới gặp ác mộng xong.
Trong khoảng thời gian này, nàng thường xuyên nằm mơ, một đêm có thể mơ đến tận năm sau giấc mơ khác nhau, cứ ngủ lại tỉnh ngủ lại tỉnh, làm thế nào cũng không thể ngủ ngon được, khiến cho mỗi ngày làm việc nàng đều cảm thấy rất mệt mỏi.
Phù!
Người ngọc thở phì phò, tay ngọc giơ lên lau mồ hôi trên trán.
Nàng lại xoay người, liền cảm thấy sau lưng đã ướt nhẹp, dính cả vào ga trải giường khiến cho nàng hơi khó chịu.
Haiz!
Lạc Băng Nhan nhăn mày rồi thở dài, trên gương mặt xinh đẹp và lãnh diễm kia đã xuất hiện một vệt buồn rầu.
Tình hình mất ngủ này đã làm khó nàng một thời gian dài rồi.
Nàng trở mình, chuyển qua nằm nghiêng, một đôi chân đẹp thon dài thẳng tắp lập tức lộ ra khỏi chiếc chăn tơ mỏng manh, mềm mại.
Lạc Băng Nhan đóng hai mắt lại, rất nhanh nàng đã lại thiếp đi.
Nhưng một lát sau, nàng lại mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhìn đồng hồ thì mới chỉ chợp mắt được 10 phút.
Nàng vỗ trán một cái, thở dài đầy bất lực.
Nàng lại nghiêng người nằm thêm một lúc, rồi liền cảm thấy một trận buồn bực ở ngực, mờ hồ còn hơi đau đau, lại là bệnh cũ rồi!
“Dậy thôi vậy!”
Lạc Băng Nhan cố gắng thêm một lúc mà vẫn không thể nào chìm vào giấc ngủ, nàng chỉ có thể giãy dụa bò dậy, kéo lấy thân thể mệt mỏi vào nhà tắm.
Sau khi đi ra ngoài, Lạc Băng Nhan ngồi xuống, nàng lấy một chai tinh dầu ra để mát-xa một lúc.
Lạc Băng Nhan lại lấy điện thoại di động, gửi một tin nhắn bằng giọng nói cho Lâm Khê: “Lâm Khê, em đến sớm một chút nhé, lát nữa đưa chị đi bệnh viện trước, chị lại gặp ác mộng nên ngủ không ngon, phải đi khám một chút, bằng không mà cứ như vậy thì cơ thể nào chịu nổi!”
Nàng mát xa khoảng tầm 10 phút, cảm thấy đỡ hơn một chút thì mới dừng lại, lau sạch sẽ rồi mới chọn một bộ đồ lót để mặc vào, sau đó lại chọn một bộ quần áo, vẫn là âu phục ngắn tay, váy zip ngang hông, cộng thêm một đôi tất chân màu đen.
Lạc Băng Nhan cũng không có tâm trạng để trang điểm, đến tóc cũng chẳng buồn làm, chỉ tùy tiện chải chải, sau đó liền cầm túi xách, đi giày cao gót rồi đi ra ngoài.
Sau khi lên xe, thì trực tiếp đi về phía bệnh viện Nhân Hoa.