“Thằng chó!” Rốt cuộc Uông Bích Hồng đã không nhịn được, bà ta lau mặt, vỗ những mảnh giấy vụn xuống rồi đứng bật dậy, gào mắng: “Ông chủ. . . ông chủ của các người đâu! Tôi muốn gặp ông chủ của các người, còn hai chúng mày, chờ đấy cho tao!”
Ninh Vũ Đình nghe thấy thế thì sắc mặt hiện lên vẻ cổ quái.
Nàng có nén cười để nói ra: “Anh ta. . . đang đứng ở trước mặt bà đấy!”
“Cái gì?” Uông Bích Hồng nghe xong thì hơi giật mình, vô thức nhìn xung quanh một chút, sau cùng lại nhìn chằm chằm vào người đàn ông vô cùng đẹp trai ở trước mặt.
Bà ta ngẩn ngơ, hai mắt trợn to, tràn đầy vẻ khinh hãi.
Thằng chó này chính là ông chủ của tập đoàn Thiên Hành này ư?
Điều này. . . làm sao có thể chứ!
Làm sao mà ông chủ của công ty này lại có thể trẻ như vậy chứ!
Bà ta cũng từng tìm hiểu qua về tập đoàn này, đây là một tập đoàn tin tức giải trí lớn nhất nhì trong nước, giá trị thị trường cũng rất cao.
Ninh Nhất Phi ở một bên cũng ngây dại, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin.
Bạn trai của đứa con hoang này không chỉ đẹp trai khiến cho cô ta ghen ghét, mà lại còn là ông chủ của tập đoàn này, hiển nhiên là một công tử nhà giàu, có thân phận không tầm thường.
Vậy thì vị trí tổng giám đốc của đứa con hoang này đã danh chính ngôn thuận rồi, ai bảo người ta tốt số nên có thể tìm được một người bạn trai vừa đẹp lại vừa có tiền như vậy.
Ninh Nhất Phi cắn răng, ghen tỵ đến mức đỏ cả mắt.
“Không sai, tôi chính là chủ nơi này! Bà muốn nói cái gì?” Diệp Mặc cười xùy một tiếng, rồi híp mắt nhìn gương mặt mo trước mặt, lạnh giọng nói: “Bà già, bà đừng tưởng mình không tầm thường, xem thường cái này, coi thường cái kia, còn muốn quấy rối trong công ty của tôi nữa! Bây giờ, cút ngay cho tôi!”
Diệp Mặc không thèm khách khí chút nào.
Chỉ cần nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng, vênh váo hung hăng và cả sắc mặt ác độc của hai mẹ con nhà này thì hắn đã thấy buồn nôn rồi.
Uông Bích Hồng tức giận đến mức toàn thân run rẩy, sắc mặt cũng đỏ bừng lên.
Bà ta rất muốn mở miệng mắng to một trận, nhưng vừa nghĩ đến đây là địa bàn của người ta, huống chi thằng chó này còn trẻ khỏe cường tráng, hai mẹ con bà ta nào phải đối thủ, cho nên nếu như muốn đánh lên thì chắc chắn mình sẽ ăn thiệt thòi.
“Mày. . .thằng ranh con, mày chờ đấy cho tao, còn cả đứa con hoang là mày nữa, mày cũng chờ đấy cho tao!”
Uông Bích Hồng hít sâu một hơi, cố nén lửa giận trong lòng, rồi kéo con gái hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.
Đi được vài bước thì lại quay người mắng vài câu, lúc này mới quay người đi tiếp, khi ra đến cửa thang máy mà tiếng mắng của hai mẹ con vẫn truyền vào vô cùng rõ ràng.
“Đứa con hoang này cứ tưởng rằng dính vào đàn ông thì ngon. . .”
Hai mẹ con mắng cho đến tận khi lên xe, xám xịt rời đi.
……
Diệp Mặc cầm điện thoại di động lên tìm hiểu một chút.
“Ninh Đức Phát, khống chế cổ phần tập đoàn Vạn Hưng, chủ tịch hội đồng quản trị. . .”
Tập đoàn Vạn Hưng cũng chẳng là gì ở Thiên Hải cả, dù sao xí nghiệp nổi tiếng ở Thiên Hải cũng rất nhiều, mà còn có mấy xí nghiệp top 500 thế giới nữa, nhưng dẫu sao cũng là công ty đã lên sàn, quy mô cũng không nhỏ.
Diệp Mặc nhìn giới thiệu thì thấy chắc Ninh Đức Phát này cũng có vài tỷ, bảo sao hai mẹ con nhà kia lại kiêu ngạo như vậy.
Với tài sản như vậy thì bất luận ở đâu cũng là một đại gia có vài phần danh tiếng.
Trong văn phòng, Ninh Vũ Đình pha trà xong thì mang lên, nàng ngồi xuống đối diện rồi kể lại chuyện năm đó một lần cho Diệp Mặc nghe.
“Tôi căn bản còn chưa gặp mặt ông ta, khi mẹ tôi mang thai thì ông ta đã bỏ rơi mẹ tôi rồi, mẹ tôi mình một nuôi tôi khôn lớn, thế mà trôi qua bao nhiêu năm như vậy, giờ ông ta lại nói muốn gặp tôi, ai mà thèm quan tâm ông ta chứ!”
Diệp Mặc chỉ lặng lặng nghe chứ không lên tiếng.
Sau khi nghe xong, Diệp Mặc nói: “Sau này mà bọn họ lại đến, nếu như cô không muốn gặp thì trực tiếp gọi bảo vệ đuổi ra ngoài là được!”
Loại chuyện này . . . hắn cũng không tiện nói nhiều.
“Ừm!” Ninh Vũ Đình gật mạnh một cái.
Hàn huyên thêm một lúc, Diệp Mặc uống trà xong thì mới đi.
Ninh Vũ Đình đứng dậy đi tiễn đến tận cửa.
Sau khi quay lại thì nàng ngồi xuống, nghiêng người về một bên theo thói quen, hơi ngọn núi sừng sững lập tức chống lên mặt bàn, nàng lại chống cằm, nghiêng đầu rồi thất thần.
Khi nghĩ đến cảnh vừa rồi thì đôi môi đỏ nở nang lại cười rực rỡ.
“Tên bại hoại này cũng rất ngầu, rất cool đấy!”
Đôi mắt phượng hẹp dài vũ mị khẽ híp lại giống như vầng trăng lưỡi liềm, nhìn trông rất đẹp mắt.
Khi nhớ đến một số hình ảnh mông lung tối hôm qua thì nàng lại hơi ngây dại, gương mặt kiều mị dần dần nổi lên hai vệt ửng đỏ, nỗi lòng xao động của nàng khó có thể bình tĩnh lại.