Diệp Mặc đi qua, cười nói: “Các người. . . chuẩn bị cho cô ấy bao nhiêu tiền?”
Hắn thuận tay đưa hai đứa bé trong ngực cho Ninh Vũ Đình ở một bên, rồi lại đưa tay cầm bản hợp đồng trên bàn trà lên xem.
Lúc này, mẹ con Uông Bích Hồng mới chú ý đến hai đứa bé thì lập tức giật mình.
Hai người họ chưa từng nghe nói đến chuyện đứa con hoang này sinh con mà!
Nguy rồi!
Nếu như Đức Phát biết cô ta sinh con, thì nội tâm càng mềm nhũn, đến lúc đó, nói không chừng cô ta sẽ được chia thêm một ít tài sản.
Uông Bích Hồng nghĩ nghĩ rồi nói: “Một triệu đi!”
Ban đầu bà ta dự định chỉ cho 500 ngàn, dưới cái nhìn của bà ta thì cho hai mẹ con nhà này 500 ngàn đã là rất khá rồi, ký hợp đồng rồi cầm 500 ngàn thì bà ta sẽ đồng ý cho đứa con hoang này nhập vào nhà họ Ninh, bằng không thì đừng có mơ.
Nhưng bây giờ, 500 ngàn có vẻ như không đủ.
“Một triệu?” Diệp Mặc bật cười thành tiếng.
“Làm sao? Chưa đủ à? Một triệu cũng không phải con số nhỏ, người bình thường làm vài chục năm mới có thể tích lũy được nhiều như vậy đấy!” Uông Bích Hồng hừ nói.
“Một triệu, bà đuổi ăn mày à!” Diệp Mặc lắc đầy, nói đầy khinh thường: “Tôi vừa nghe thấy hai người rất mạnh miệng, thì còn tưởng các người rất nhiều tiền nữa chứ! Không ngờ chỉ có chừng này thôi sao?”
Trong giọng nói của Diệp Mặc còn mang theo một tia mỉa mai.
Ninh Vũ Đình ngồi ôm hai đứa bé ở một bên cũng bật cười.
Ông chủ đang cố tình trào phúng hai mẹ con nhà này đây!
Có điều, trong mắt ông chủ thì 1 triệu chỉ là con muỗi thật!
“Cậu. . .” Uông Bích Hồng nhận ra sự mỉa mai trong giọng nói của Diệp Mặc từ gương mặt lập tức đỏ lên.
Bà ta tức giận đến mức nghiến răng, lửa giận trong lòng đã ngút trời.
Quả nhiên tên này cũng không phải là thứ tốt, đoán chừng còn là một tên khốn khiếp, du côn . . . vừa nhìn thấy lợi thì đã muốn há miệng rộng để ngoạm to một cái rồi!
“Cậu biết tôi là ai không? Biết nhà chúng tôi có thực lực gì không? Hừ! Tôi mà nói ra thì sợ các người sẽ bị dọa chết!” Bà ta vênh mặt lên nói với giọng the thé: “Tôi cho một triệu, là bởi vì nhà cô ta chỉ xứng đáng với cái giá này!”
“Muốn lấy thì lấy, không lấy thì thì cút, dù sao không ký hợp đồng thì cũng đừng hòng nhập vào nhà họ Ninh!”
Diệp Mặc cười nghiền ngẫm nói: “Thế nào, nhà họ Ninh các người rất lợi hại à?”
“Đương nhiên, nhà họ Ninh chúng tôi là một gia tộc nổi tiếng nhiều tiền ở Thiên Hải, dù sao loại người như cậu cũng không tưởng tượng nổi đâu!” Uông Bích Hồng vênh mặt lên nói.
“Thiên Hải à!”
“Đương nhiên, chúng tôi chính là người Thiên Hải! Thiên Hải là một trong những thành phố tốt nhất cả nước, loại địa phương rách nát như thành phố H này làm sao có thể so sánh nổi!” Bà ta nói xong thì lại vênh mặt lên, mặt mũi tràn đầy cảm giác ưu việt.
Bà ta còn nhìn về bốn phía với vẻ chán ghét.
Diệp Mặc nhìn thấy cảnh này thì nhếch miệng.
Chẳng phải người Thiên Hải thôi sao, làm sao lại còn có cảm giác ưu việt rồi.
“Dù sao, tôi cũng chỉ cho một triệu! Các người tự xem rồi ký đi! Muốn nhập vào nhà họ Ninh thì ký, không muốn nhập thì thôi, tôi cũng không xin các người. . .” Uông Bích Hồng tiếp tục la hét, giọng nói bén nhọn, hết sức chói tai.
Xoạt!
Một âm thanh vang lên.
Uông Bích Hồng lập tức ngậm miệng, cả người cứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt xé bản hợp đồng kia ra làm hai nửa, sau đó, lại tiếp tục xé ra làm bốn, làm tám. . .xé thành mảnh vụn.
Uông Bích Hồng hơi mờ mịt.
Những câu nói vừa rồi chỉ là để hù dọa hai người này mà thôi, rồi từ từ tăng thêm điều kiện, thật ra thì tăng một một chút cũng không phải không được, chỉ cần không cao hơn 3 triệu là được.
Bà ta còn tưởng rằng, hai người này sẽ cò kè mặc cả với mình, nhưng nào ngờ, đối phương lại trực tiếp xé hợp đồng.
“Vậy thì không còn gì để nói rồi!”
Diệp Mặc nheo mắt nhìn Uông Bích Hồng, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo.
Hắn còn giơ tay lên, ném những mảnh vụn kia vào gương mặt già nua của bà ta, mảnh vụn của giấy rơi lả tả, đầy người bà ta.
“Cậu . . .”
Uông Bích Hồng hoàn toàn ngây dại, bà ta không dám tin vào hai mắt của mình.
Thằng chó này lại dám làm nhục mình như vậy á!
Toàn thân bà ta run lên, gương mặt mo đã méo mó, vặn vẹo vì giận dữ.
Diệp Mặc nheo mắt nhìn bà ta, châm chọc nói: “Thế nào, chẳng phải bà đã nói vậy sao!”
“Tên khốn khiếp này!” Uông Bích Hồng còn chưa lên tiếng, thì con gái bà ta là Ninh Nhất Phi đã đứng bật dậy, giận dữ mắng: “Anh to gan thật đấy, dám nhục nhã mẹ tôi, anh chờ đấy! Anh và cả đứa con hoang này, cả đời này đừng hòng nhập vào nhà họ Ninh tôi!”
Ninh Vũ Đình trợn trắng mắt nhìn cô ta một cái.
Người cả nhà này đều bị bệnh, thật sự nghĩ rằng mình thèm cái gia sản của bọn họ à!
Từ bé đến giờ, nàng chưa bao giờ muốn có quan hệ gì với nhà họ Ninh này cả!