Cô gái trẻ tuổi ở một bên cũng tức giận nói: “Cha. . .đúng là hồ đồ thật rồi, hai mươi mấy năm không gặp một lần thì còn tính là người nhà à!”
“Cha con. . .” Người phụ nữ kia bĩu môi, tức giận quở trách.
Bà ta đang nói thì liền nghe thấy tiếng cửa thang máy mở ra, sau đó một bóng người đi vào.
Hai mẹ con ngước mắt lên xem thì đều ngơ ngác một chút.
Sau đó, người phụ nữ kia cắn răng một cái, trong mặt phun ra vẻ ghen tỵ mãnh liệt.
Thế mà đứa con hoang này lại xinh đẹp như vậy! Còn đẹp hơn cả con gái bà ta!
“Hồ ly tinh!” cô gái trẻ tuổi mặt đã trướng đến tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi mắng.
Cô ta đã xem qua ảnh chụp nên cũng biết đứa con hoang rất xinh đẹp, nhưng không ngờ người thật lại xinh đẹp hơn ảnh nhiều như vậy, trong khoảnh khắc vừa rồi cô ta đã nổi lên lòng tự ti và mặc cảm, trong lòng cũng càng ghen ghét hơn mấy phần.
Người phụ nữ kia thấy người đi vào thì nói với vẻ châm chọc: “Ui ui! Tiêu dao khoát hoạt về rồi cơ à? Một buổi sáng đều không xuất hiện, tổng giám đốc như cô cũng sướng đấy nhỉ!”
“Không ngờ đứa con hoang không ai cần như cô mà cũng có thể lên làm tổng giám đốc đấy, nhìn dáng vẻ này của cô thì chắc là ngủ để leo lên nhỉ! Vậy thì cô cũng giống mẹ mình đấy, cả hai đều vô liêm sỉ, không biết xấu hổ như nhau.”
Bà ta còn cố tình nói rất to để cho tiếp tân nghe thấy, rồi truyền khắp công ty.
Ninh Vũ Đình đi qua, gương mặt xinh đẹp đã là một mảnh sương lạnh.
“Họ Uông, bà đến đây làm gì? Những gì cần nói thì tôi đã nói trong điện thoại rồi!”
Ninh Vũ Đình vênh mặt, lạnh lùng nheo mắt nhìn hai mẹ con này.
Hai nắm đấm của nàng siết chặt, lúc này mới có thể miễn cưỡng đè nén lửa giận trong lòng xuống.
Nàng và mẹ nàng đều không muốn có một chút xíu quan hệ nào với cả nhà này.
“Cô cho rằng tôi muốn đến à!” Uông Bích Hồng hừ nói: “Còn chẳng phải do Đức Phát bị bệnh nên hồ đồ, muốn tìm đứa con hoang như cô nên tôi với phải chạy từ Thiên Hải đến cái địa phương rách nát này sao! Thế mà cô còn không tình nguyện?”
“Đừng giả vờ nữa, cô chỉ muốn ra vẻ cao ngạo để kiếm thêm chút tiền từ nhà tôi thôi chứ gì! Tôi rất hiểu đám quỷ nghèo như cô, cả một đám chỉ nghĩ đến tiền, thèm tiền đến điên luôn!”
Bà ta nói xong thì lại vênh mặt lên, mặt mũi tràn đầy cao ngạo và khinh miệt.
“Nơi này có một bản hợp đồng, cô ký tên xong thì tôi có thể cho cô ít tiền, nhưng sau này cô đừng hòng kiếm được một xu từ nhà họ Ninh chúng tôi!” Bà ta nói xong thì móc một phần văn kiện ra, rồi vứt lên bàn trà.
Ninh Vũ Đình hờ hững nhìn cảnh này, cũng không cầm lên xem.
Nàng lạnh lùng nói: “Tôi không thèm tiền của các người, tôi cũng không cần một xu nào của nhà họ Ninh các người, cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Ninh, các người đừng đến tìm tôi nữa, cũng đừng quấy rầy mẹ tôi, bọn tôi sống rất tốt, không cần phải liếm chân thối của nhà họ Ninh các người.”
“Ui ui! Còn mạnh miệng nhỉ!” Uông Bích Hồng lại cười nhạo: “Còn giả vờ giả vịt cái gì! Nếu như mẹ cô không muốn được chia tài sản, thì tại sao còn sinh cô ra, trực tiếp phá không tốt hơn sao! Chẳng phải là thèm tiền sao!”
“Cô đừng tưởng rằng ngủ với mấy người đàn ông rồi leo lên làm tổng giám đốc, có ít tiền thì ngon, chút tiền này của cô thì nhằm nhò gì! Đừng có khoe khoang trước mặt tôi! Đợi lát nữa tôi sẽ cho cô mất cái chức tổng giám đốc này, xem cô còn đắc ý được nữa không!”
Bà ta nói xong thì khoanh tay lại, rồi lạnh nhạt, đắc ý mà nhìn qua.
Cô gái trẻ tuổi bên cạnh cũng mắng theo: “Mẹ tôi thấy mấy người đáng thương nên mới cho mấy người ít tiền, cô đừng có không biết tốt xấu!”
Cô ta híp mắt nhìn người chị cùng cha khác mẹ của mình, trong lòng tràn đầy ghen ghét, nhưng lại có chút đắc ý.
Ghen tỵ dung mạo của người này, còn đắc ý là vì thân phận của hai người hoàn toàn khác nhau, tuy rằng cả hai đều họ Ninh, nhưng cô ta chính là thiên kim tiểu thư hàng thật giá thật, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, còn người này thì chỉ là một đứa con hoang mà thôi.
Thân phận của hai người, cách biệt như ngày và đêm.
Ninh Vũ Đình quay người nhìn qua, môi đỏ hé ra, nàng đang định lên tiếng.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau: “Mạnh miệng đấy!”
Hai mẹ con Uông Bích Hồng đều hơi giật mình, nhấc mắt nhìn qua thì lập tức ngẩn ngơ, thần sắc cả hai đều hơi hoảng hốt.
Một lúc lâu sau, Uông Bích Hồng mới tỉnh hồn lại, bà ta hơi suy tư một chút thì liền biết người này là ai, tối hôm qua Hoằng Đào đã nói cho bà ta biết, bạn trai của đứa con hoang này rất đẹp trai, nhưng mà cũng không phải thứ gì tốt, lại còn làm con trai bà ta bị thương ở tay nữa.
Ngay sau đó, sắc mặt Uông Bích Hồng trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi.
Bạn trai của đứa con hoang này thì có thể là thứ gì tốt, lêu lổng với nhau cả một đêm mà giờ lại còn đưa đến công ty nữa, đúng là không tưởng tượng nổi!
Trong lòng bà ta mắng vài câu, rồi lại có chút đắc ý.
Đúng lúc lắm, mình có thể nói chuyện này cho ông chủ nơi này, vậy thì đứa con hoang này sẽ xong đời.
Ninh Nhất Phi ở một bên cũng run lên một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần, khi cô ta nhận ra người này là ai thì trong mắt liền phun ra vẻ ghen ghét cực kỳ mảnh liệt.