Ninh Vũ Đình đi vào nhà hàng, ngồi chờ một lúc thì đồ ăn đã được mang lên, sau khi ăn xong thì Lý Lệ Quyên lại dẫn nàng đến một cái đình ở trong vườn.
Diệp Mặc đang ngồi đút cho hai đứa bé ăn ở trong đó.
“Ông chủ!”
Sáng nay hắn mang hai đứa bé đến Nhân Hoa, gặp Lưu Khải Nhân một lúc rồi mới đi qua Duyệt Vân Trang này.
Diệp Mặc quay người nhìn Ninh Vũ Đình một cái, cười nói: “Sao rồi, còn khó chịu không?”
Ninh Vũ Đình đỏ mặt, quẫn bách nói: “Không … không khó chịu!”
Tối hôm qua nàng còn khoác lác mình uống rượu như nước lóc, kết quả lại say thành như vậy!”
Trái lại thì tên bại hoại này uống nhiều như vậy mà lại chẳng bị làm sao cả!
Ninh Vũ Đình đi qua, ngồi xuống, rồi lúng ta lúng túng hỏi: “Tối hôm qua, tôi. . . tôi có làm ra cái gì mất mặt không?”
“Vậy thì không có!” Diệp Mặc bật cười, lắc đầu.
“Vậy thì tốt rồi!” Ninh Vũ Đình nhất thời vỗ ngực, thở phào một hơi, nhưng khi nghĩ đến chuyện chuỗi trân châu kia thì mặt nàng lại đỏ lên, hai chân xiết chặt, một loại cảm giác dị thường bỗng nhiên xuất hiện từ đáy lòng.
Diệp Mặc cho bé trai ăn xong thì đặt bình sữa xuống, nói khẽ: “Tối hôm qua, có người tìm cô, còn tự xưng là anh trai cùng cha khác mẹ của cô!”
Ninh Vũ Đình nghe thấy thế thì khuôn mặt xinh đẹp đang ửng đỏ lập tức cứng lại, tiếp theo, lại trầm xuống trong nháy mắt.
Nàng ngẩng đầu, cau mày hỏi: “Anh ta đến? Sao anh ta lại biết?”
“Tối hôm qua cô uống nhiều quá nên đã nghe điện thoại, còn nói mình đang uống rượu ở Khách sạn Bảo Duyệt, cho nên anh ta mới biết!” Diệp Mặc nói: “Người này . . . không khách khí lắm, hình như quan hệ với cô cũng không tốt lắm thì phải!”
“Sao có thể tốt được!” Ninh Vũ Đình lạnh lùng nói: “Tôi và cả nhà bọn họ, chính là kẻ thù!”
“Kẻ thù?”
Diệp Mặc thì thào, lông mày nhíu nhẹ, khi thấy dáng vẻ trầm xuống của nàng thì hắn cũng không hỏi nhiều.
“Đợi một lát rồi tôi đưa cô qua công ty, vừa hay tôi cũng muốn đi qua bên đó, hiện giờ vẫn sớm, tôi mang bọn nhỏ đi chơi một lúc đã.” Diệp Mặc mỉm cười, ôm hai đứa bé đi lòng vòng trong vườn.
Mười hai giờ hơn, Diệp Mặc mới đưa Ninh Vũ Đình đến Trung tâm Thế Kỷ Đại Hạ.
“”Đến rồi!”
Diệp Mặc đỗ xe xong thì bước xuống, lại tiếp nhận hai đứa bé từ trong ngực Ninh Vũ Đình ở chỗ ngồi phía sau.
Ninh Vũ Đình nhấc túi xách, đang định đứng dậy xuống xe thì bỗng nhiên điện thoại di động của nàng vang lên.
Nàng nhìn thoáng qua thì thấy là người của công ty nên liền nghe máy, ngay sau đó, sắc mặt của nàng hơi thay đổi một chút.
Diệp Mặc kinh ngạc nói: “Sao thế?”
“Có người. . .có người đến công ty gây sự!”
Ninh Vũ Đình đặt điện thoại di động xuống, đôi mày không khỏi vặn lại.
……
Thiên Hành.
Có hai người đang ngồi trong nơi tiếp đãi khách của tiếp tân.
Một người là phụ nữ trung niên khoảng hơn 50 tuổi, ăn mặc một bộ váy tím, người đầy châu báu xa hoa quý phái, dáng người hơi gầy gò nhưng vẫn duy trì cơ thể yểu điệu, chỉ là khuôn mặt trang điểm hơi đậm nên trông không quá tự nhiên.
Môi bà ta hơi mỏng, đôi mắt lại híp, nên cho người ta có một loại cảm giác cường thế và cay nghiệt.
Một người khác thì là một cô gái trẻ tuổi hơi xinh đẹp, khoảng tầm 23 24 tuổi, áo trắng toàn thân, bên dưới là một chiếc váy trắng ngang hông, trên mặt trang điểm tinh xảo, trên người cũng toàn hàng hiệu.
Trong tay còn xách chiếc túi Gucci kiểu dáng mới nhất.
Giờ phút này, sắc mặt hai người đều có chút âm trầm.
Nhất là người phụ nữ kia thì còn cắn răng, gương mặt hiện lên vẻ oán hận.
Bà ta vừa mở miệng thì đã mắng người: “Con tiện nhân này có tiền đồ nhỉ, thế mà còn lên làm tổng giám đốc nữa!”
Lồng ngực bà ta chập trùng kịch liệt, dường như đã không nén được lửa giận trong lòng.
Bà vốn cho rằng, con tiện nhân kia chỉ làm việc ở đây mà thôi, nhưng không ngờ vừa mới hỏi một chút, kết quả là con tiện nhân đó làm tổng giám đốc ở nơi này, khiến cho bà ta cảm thấy rất khó tin.
Chỉ bằng con tiện nhân đó thì làm sao có thể lên làm tổng giám đốc gì chứ!
Điều này khiến cho bà ta càng khó chịu hơn.
Hai mẹ con nhà này chỉ xứng với cuộc sống nghèo khó, chứ làm sao xứng đáng làm tổng giám đốc, sống cuộc sống sung sướng chứ!
Cô gái trẻ ở bên cạnh hừ nói: “Chắc chắn là ngủ để leo lên rồi! Bằng không thì cô ta có năng lực này sao? Mẹ của cô ta vô liêm sỉ như vậy, thì con gái của bà ta cũng chẳng tốt hơn là bao!”
“Anh cũng nói rồi còn gì, tối hôm qua còn thấy cô ta uống say đến bất tỉnh nhân sự, loại phụ nữ này cũng không biết đang ngủ với bao nhiêu gã đàn ông, đúng là hàng nát!” Cô ta nói xong còn vênh mặt lên, lộ ra vài phần xem thường và giễu cợt.
“Ha ha! Đúng vậy nhỉ!” Người phụ nữ kia cười to: “Năm đó mẹ của cô ta cũng vô liêm sỉ như vậy đấy, Đức Phát không cần bà ta nữa mà bà ta vẫn sinh con ra, chẳng phải là muốn dựa vào đứa con đó để được chia ít tài sản sao!”
“Đức Phát cũng là bị bệnh nên hồ đồ, loại con hoang này làm sao xứng với nhà họ Ninh chúng ta chứ, có mẹ ở đây, thì cô ta đừng hòng lấy được một xu nào.”
“Đợi lát nữa chúng ta đi gặp ông chủ của công tay rồi, để cho đối phương đuổi việc con ranh này đi, chỉ bằng cô ta mà cũng xứng làm tổng giám đốc à!”
Bà ta nói xong còn cười mỉa một tiếng, thần sắc có vẻ rất cay nghiệt và ác độc.