Một tiếng ưm vang lên.
Người ngọc trên giường trở mình, hàng mi thật dài run lên, đôi mắt phượng vũ mị hẹp dài chậm rãi mở ra.
Nàng nhíu chiếc mũi ngọc tinh xảo, rồi vươn tay duỗi lưng một cai, cơ thể bốc lửa, mềm mại như rắn nước dưới lớp chăn tơ mềm mại bỗng nhiên xoay động.
“Hử?”
Ninh Vũ Đình đang định nhắm mắt ngủ tiếp thì bỗng nhiên đôi mắt đẹp của nàng trừng lên, rồi nàng hất chăn ra dể nhìn xuống dưới một chút, không có cái gì cả, nàng lại ngẩng đầu nhìn bốn phía, đây là một căn phòng hoàn toàn xa lạ.
Ninh Vũ Đình nhất thời ngẩn ngơ, gương mặt mờ mịt.
“Ai ui!” Khi cẩn thận nghĩ lại thì chỉ cảm thấy đau đầu chóng mặt.
“Hình như. . . mình uống say, sau đó còn ôm . . . đừng bảo là. . . ?” Ninh Vũ Đình nghĩ đi nghĩ lại thì bỗng nhiên kêu lên một tiếng kinh hãi, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng.
Tuy rằng nàng không ngại, nhưng mà, dù sao đó cũng là lần đầu tiên của nàng, làm sao có thể mất ở trong tình trạng say xỉn chứ!
Sau đó, nàng khẽ giật mình, ý thức được không đúng.
“Hình như. . . không có ấy ấy!”
Trên người nàng không có cảm giác khác thường gì cả, hiển nhiên là không có chuyện gì phát sinh.
Nàng đưa tay ngọc xuống kiểm tra một chút thì không khỏi thở nhẹ một hơi, nhưng sau đó, nàng lại nhăn mày, lại cảm thấy có chút tiếc nuối, rồi lại có chút tức giận, chẳng lẽ tên bại hoại này thật sự không động lòng trước vẻ đẹp của nàng sao?
“Hừ!” Ninh Vũ Đình lại cuốn chăn, cuộn mình, hầm hừ.
Tuy rằng không phát sinh cái gì, nhưng mà, chắc là anh ta đã cởi quần áo cho mình, vậy. . . chẳng phải anh ta đã nhìn thấy rồi sao?
Bỗng nhiên, sắc mặt nàng cứng đờ, rồi đỏ bừng lên, quẫn bách đến mức trực tiếp vùi mặt vào trong gối.
Hôm qua, nàng đã mặc chiếc quần có trân châu kia, kiểu dáng của chiếc quần đó. . .Thật sự là quá to gan, anh ta sẽ có ý kiến gì mới mình hay không?
Ai nha nha!
Ninh Vũ Đình ơi Ninh Vũ Đình, tại sao mày lại mất thể diện như vậy! Chỉ vài ly rượu mà đã say như thế rồi, đúng là vô dụng!
Nàng đấm giường, dậm chân, rồi lại lăn qua lộn lại mấy chục vòng.
Một lúc lâu sau, nàng mới ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, rồi bỗng nhiên giật mình, trở mình ngồi dậy đầy bối rối.
“Mười rưỡi rồi cơ á?”
Hôm nay cũng không phải là cuối tuần, nên nàng vẫn phải đi làm.
“Quần áo đâu?”
Ninh Vũ Đình vén chăn rời giường, tìm kiếm bốn phía, thì thấy một đống quần áo được gấp chỉnh tề ở trên ghế sa lon phòng khách, trên quần áo còn có mùi thơm nhàn nhạt, hiển nhiên là đã được giặt và hong khô.
Ninh Vũ Đình lập xem một chút, rồi lấy một chuỗi trân châu ở trong đó ra, ngón tay ngọc vân vê, còn gương mặt xinh đẹp lại xấu hổ đến mức đỏ bừng, đôi con ngươi vũ mị kia đều sắp chảy ra nước.
Nàng lao vào tắm rửa, thay quần áo, rồi cầm túi xách đi ra cửa.
Ninh Vũ Đình vừa ra khỏi phòng, thì có người từ đầu hành lang đi qua, cười nói với nàng: “Ninh tiểu thư dậy rồi à!”
“Cô là. . .?” Ninh Vũ Đình hơi giật mình.
Lý Lệ Quyên cười nói: “A! Tôi là quản lý của khách sạn này, hôm qua chủ tịch Diệp đã mang cô đến đây, rồi sắp xếp cho cô ngủ lại đây!”
Mặt Lý Lệ Quyên tràn đầy nụ cười nhiệt tình, đôi mắt thì dò xét qua lại trên thân người ngọc thì không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi lẫn thán phục.
Lý Lệ Quyên cũng coi như là một người thường xuyên được nhìn thấy các giai nhân tuyệt sắc, bất kể là Tô Thiên Hậu hay là Kỷ tiểu thư cũng đều là giai nhân tuyệt sắc, tuyệt đại mỹ nhân, còn cả vị Lạc tiểu thư kia cũng không hề thua kém. . .
Nhưng khi cô nhìn thấy vị Ninh tiểu thư này thì vẫn bị kinh ngạc một chút, không nghi ngờ gì, dáng người vị này chính là đẹp nhất trong tất cả cô gái Lý Lệ Quyên từng gặp, còn cả khí chất vũ mị câu hồn này nữa, sợ rằng không có người đàn ông nào có thể ngăn cản nổi.
Tất nhiên, là ngoại trừ chủ tịch Diệp.
Buổi tối hôm qua, chủ tịch Diệp không có bất kỳ hành động quá đáng nào, ngay cả ánh mắt cũng rất thanh minh.
Ninh Vũ Đình nhìn chung quanh một chút, nghi ngờ hỏi: “Nơi này là. . .?”
Hiển nhiên đây không phải là Khách sạn Bảo Duyệt rồi.
Lý Lệ Quyên cười nói: “Là Duyệt Vân Trang!”
“A!” Ninh Vũ Đình ngơ ngác một chút rồi lại gật đầu.
“Chủ tịch Diệp đang ở nhà bếp, ngài ấy vừa nói để tôi qua xem cô đã dậy chưa!” Lý Lệ Quyên cười, rồi dẫn Ninh Vũ Đình đi về phía nhà hàng: “Cô đói bụng chưa, đi qua nhà hàng ăn một chút gì đi!”
Ninh Vũ Đình lên tiếng, đi theo, hỏi: “Anh ta ở sau bếp làm gì?”
Lý Lệ Quyên cười nói: “Hướng dẫn đầu bếp của chúng tôi làm đồ ăn! Cô không biết tài nấu nướng của chủ tịch Diệp rất lợi hại sao, tất cả đầu bếp ở nơi này đều là do ngài ấy dạy dỗ đấy, vinh dự hai cái ba sao cũng là nhờ chủ tịch Diệp mới có thể giành được đấy.”
Ninh Vũ Đình nghe thấy thế thì môi đỏ hơi há ra.
Có điều, nàng trở lại bình thường rất nhanh, tên bại hoại này biết rất nhiều thứ, trước kia còn từng quay một series đồ ăn ngon nữa.