Ninh Hoằng Đào vênh mặt lên nhìn, trong ánh mắt còn có một loại cảm giác cao cao tại thường, anh ta cũng không thèm trả lời, mà hỏi với vẻ không khách khí: “Này! Cậu là bạn trai cô ta à? Cô ta đúng là loại nông cạn nên mới tìm loại đàn ông đẹp trai như vậy, nhưng mà cũng đúng, chỉ bằng cô ta thì có hàm dưỡng gì chứ!”
Diệp Mặc nghe xong thì cau mày lại.
Người này. . . rốt cuộc là ai đây?
Có vẻ như rất có ác ý với Ninh Vũ Đình thì phải?
Ninh Hoằng Đào hừ nói: “Tôi à, xem như là anh trai của cô ta đi! Không, cũng không tính, cô ta không xứng, tôi cũng không muốn nhận cô ta là em gái mình.”
“Chậc! Vốn định nói vài câu với cô ta, không ngờ lại say thành như thế này rồi thì còn nói cái rắm gì!” Sau đó, Ninh Hoằng Đào lại cắn răng, nhỏ giọng mắng vài câu, gương mặt đầy vẻ khó chịu.
Anh ta chuyên môn chạy qua đây để nói vài câu, kết quả người lại say như chết!
Diệp Mặc nghe xong, sắc mặt dần dần lạnh xuống.
Tuy rằng hắn không rõ người này có quan hệ thế nào với Ninh Vũ Đình, nhưng hắn biết, tên này cũng không giống với người tốt lành gì, dáng vẻ này thật sự khiến cho người ta cảm thấy rất chán ghét.
“Được rồi, người tôi sẽ mang đi! Tránh khỏi cô ta tỉnh dậy lại không nghe điện thoại! Hừ! Con ranh này tưởng rằng nhà chúng ta không thể thiếu cô ta sao! Thế mà lại dám bày ra dáng vẻ kiêu ngạo như vậy, cũng không tự nhìn lại bản thân mình xem mình là mặt hàng gì!”
Ninh Hoằng Đào thấp giọng mắng, rồi lại tiến lên, định kéo người rời đi.
Sắc mặt Diệp Mặc đã lạnh xuống, tay phải duỗi ra nắm chặt tay của người kia.
Ninh Hoằng Đào hơi giật mình, vùng vẫy một lúc mà vẫn không thể thoát được, không khỏi đỏ mặt, tức giận nói: “Cậu. . .cậu làm gì thế?”
Diệp Mặc nheo mắt nhìn người này, cười nhạo nói: “Tôi vẫn chưa biết anh là ai, mà anh cũng muốn mang cô ấy đi?”
“Nhóc con, cũng kinh đấy nhỉ!” Ninh Hoằng Đào giận quá hóa cười: “Tôi, là anh trai cùng cha khác mẹ của cô ta, vẫn chưa đủ để mang cô ta đi sao? Nhóc con, đây là chuyện nhà chúng tôi, cậu đừng có xen vào.”
“Cùng cha khác mẹ?” Diệp Mặc nhíu mày.
Ninh Hoằng Đào lại vùng vẫy một lúc, nhưng vẫn không thể thoát khỏi cánh tay của Diệp Mặc, liền phẫn nộ quát lên: “Buông ra! Cậu định làm gì!”
“Tôi chẳng cần biết anh là ai, hôm nay, anh đừng hòng mang cô ấy đi!” Diệp Mặc quát lạnh, lại hơi vung tay để đẩy người này ra ngoài.
Ninh Hoằng Đào lảo đảo vài bước rồi đặt mông ngồi xuống đất.
Anh tức giận đến mức mặt mày đỏ bừng, vươn tay chỉ thẳng vào mặt Diệp Mặc và hét lên: “Mày. . .”
“Cái gì?” Diệp Mặc lạnh lùng trừng mắt qua, trong mắt còn có một tia sáng lạnh lẽo.
Ừng ực!
Tâm thần Ninh Hoằng Đào lập tức run lên vì sợ hãi, khí thế của thằng nhóc con này bỗng nhiên bắn ra đã làm cho anh ta sợ hãi.
“Chắc chắn không phải thứ gì tốt! Cả hai đều không phải thứ tôi!” Ninh Hoằng Đào đứng lên, hùng hùng hổ hổ rời đi.
Đi xa một chút thì anh ta mới dám quay người, liếc nhìn về phía Diệp Mặc với ánh mắt đầy oán hận, sau đó mới quay lại xe rồi rời đi.
“Biển số Thiên Hải à?”
Diệp Mặc nhìn thấy rõ biển số chiếc xe Bentley kia, là biển số bên Thiên Hải.
“Chậc chậc!” Diệp Mặc lại nhếch miệng.
Người này, đúng là một tên khốn!
Kể cả anh em cùng cha khác mẹ không tính là người một nhà chân chính, nhưng dẫu gì thì cũng có liên hệ máu mủ, thế mà lại đối xử cay nghiệt với em gái mình như vậy!
Diệp Mặc nhìn người ngọc ở bên cạnh vẫn mơ mơ màng màng, vẫn không biết gì thì không khỏi thở dài, rồi lại lộ ra vẻ đồng tình.
Diệp Mặc dìu Ninh Vũ Đình rồi trầm ngâm một lúc lâu, hắn lấy điện thoại di động ra để gọi cho Lý Lệ Quyên.
Diệp Mặc còn định để cho Ninh Vũ Đình ngủ ở khách sạn Bảo Duyệt ở sau lưng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn cảm thấy Duyệt Vân Trang tốt hơn, dù sao bên đó cũng có Lý Lệ Quyên, Diệp Mặc rất yên tâm với năng lực làm việc của Lý Lệ Quyên, cho nên đem người giao cho Lý Lệ Quyên là ổn rồi.
Sau đó không lâu, tài xế khách sạn lái một chiếc Rolls Royce qua để trở Diệp Mặc và Ninh Vũ Đình đến khách sạn.
Đến khách sạn, Lý Lệ Quyên đã chờ ở cổng, hai người dìu Ninh Vũ Đình đi vào phòng, lại ôm người nằm lên giường.
“Cô ấy là cấp dưới của tôi, ban nãy ăn cơm uống hơi nhiều, nên đành phải ngủ ở đây một đêm!”
“Lại còn nôn. . . để tôi dọn cho vậy!”
Bận rộn một lúc lâu, Diệp Mặc mới ra khỏi phòng, hắn đi rửa ống tay áo rồi lại hong khô.
Khoảng tầm nửa tiếng sau thì Lý Lệ Quyên mới ra ngoài, nói rằng đã thu dọn xong, lúc này Diệp Mặc mới yên tâm rời đi.
Về đến nhà đã là mười rưỡi, hai đứa bé vẫn còn chưa ngủ, dì Vân thì đang ngồi chời bên cạnh.
Diệp Mặc mỉm cười: “Dì Vân, dì vất vả rồi!”
“Vất vả gì chứ!”
Dì Vân cười, thu dọn một chút rồi mới rời đi.
Diệp Mặc tắm rửa xong thì lại mát xa cho hai đứa bé một phen, lúc này mới dỗ bọn nhỏ đi ngủ, hắn nghe điện thoại của Ngọc Tình xong thì mới đi tắm rửa, sau khi ra ngoài thì lại live stream một lúc.
Hơn hai giờ đêm, Diệp Mặc pha một chén trà rồi ngồi xuống thư phòng, hắn lại bắt đầu xem bệnh án trên mạng nội bộ của bệnh viện Nhân Hoa.
Lại chơi cờ, cổ phiếu, thiết kế một lúc. . . một đêm trôi qua rất nhanh.