“Tôi không sao. . .!” Ninh Vũ Đình vênh mặt lên, bướng bỉnh nói: “Tôi. . . không thể say được!”
Diệp Mặc thấy dáng vẻ bướng bỉnh này của Ninh Vũ Đình thì lại cười, ấm giọng khuyên nhỉ: “Vậy để lát nữa rồi uống, cô ăn trước vài món đi, tôi uống cùng người khác trước đã.”
“Được. . .được rồi!” Ninh Vũ Đình đỏ mặt, gật mạnh một cái.
Nàng cũng cảm thấy hơi hơi choáng, nhưng nàng không thể chịu thua ở trước mặt tên bại hoại này được, nhưng bây giờ anh ta đã cho mình bậc thang, vậy thì đương nhiên là mình phải đi xuống rồi.
Để cho anh ta uống với người khác trước, rồi lát nữa xem anh ta làm trò cười cho thiên hạ!
Trong nội tâm nàng âm thầm hừ một tiếng, lại đưa tay lấy đũa, nhưng mà nàng có chút chếch choáng, cảm giác hơi high, cho nên đũa còn không cầm nổi.
Diệp Mặc nhìn thấy thế thì bật cười: “Cô muốn ăn gì? Để tôi gắp cho!”
“A? Món kia. . . món kia, và cả món kia nữa. . .”
Ninh Vũ Đình sửng sốt một chút, quanh co lòng vòng vài câu rồi mới đưa tay chỉ vài món ăn, gương mặt xinh đẹp của nàng lại đỏ hơn vài phần, cũng không biết là do say hay là vì xấu hổ.
Diệp Mặc đứng dậy gắp mấy món đó vào trong đĩa, rồi đặt trước mặt nàng.
Ninh Vũ Đình nhìn cái đĩa tràn đầy đồ ăn, lại ngước mắt lên nhìn Diệp Mặc một chút, nàng bỗng nhiên khẽ cắn môi đỏ, không nói tiếng vào mà chỉ cúi đầu bắt đầu ăn.
Ăn uống linh đình đến hơn một tiếng sau, mấy người Hứa Giai Di đều đứng lên chào tạm biệt.
“Diệp tiên sinh, chúng tôi đi trước đây!”
Đám người Tần Vĩ cũng lần lượt đứng dậy chào tạm biệt.
“Ông chủ, bọn tôi về trước!”
Sau cùng, Diệp Mặc đứng lên, giúp đỡ Ninh Vũ Đình ở bên cạnh.
“Cô còn có thể đi được không? Thôi để tôi đưa cô xuống!”
Đợt sau Ninh Vũ Đình lại uống thêm một chút, nên rõ ràng là đã say.
“Đương . . .đương nhiên là được!”
Ninh Vũ Đình bướng bỉnh nói, nàng cầm theo túi xách bước được vài bước thì lảo đảo một một cái, cả người liền nhào vào trong ngực Diệp Mặc, theo bản năng thì đôi bàn tay trắng còn vòng qua cổ của Diệp Mặc.
Cơ thể nóng bỏng, mềm mại và thơm ngát lập tức dính sát vào người Diệp Mặc.
Thoáng chốc, một mùi thơm cơ thể ngào ngạt trộn lỗn với mùi rượu đã xõng vào lỗ mũi của Diệp Mặc, khiến cho tâm thần của hắn rung động.
Diệp Mặc ngơ ngác một chút.
Giờ phút này, cơ thể bốc lửa của người ngọc đều treo trên người hắn, cơ thể xinh đẹp và uyển chuyển kia tản ra sức hấp dẫn kinh người.
Ninh Vũ Đình còn đem gương mặt dán vào bên tai của Diệp Mặc, đôi môi đỏ mấp máy, phun ra từng luồng hơi ấm áp thơm tho.
Đôi mắt vũ mị của nàng hơi khép lại, ánh mắt mê ly, trong miệng thì không ngừng nỉ non, phát ra những âm thanh hàm hồ còn mang theo một tia mê người, khiến cho tâm hồn người ta ngứa ngáy.
Diệp Mặc nhất thời cười khổ.
Mị lực của Ninh Vũ Đình, đúng thật là không phải tầm thường.
Ninh Vũ Đình không xinh đẹp như tiên nữ giống như Tô Ngọc Tình, mà càng nhiều hơn là một loại vẻ đẹp vũ mị, một loại mị lực tiêu hồn thực cốt.
“Khục!”
Rất nhanh, Diệp Mặc liền thu nhiếp tâm thần, ánh mắt cũng khôi phục thanh minh.
Hắn muốn lui về sau để tách ra, nhưng Ninh Vũ Đình ôm rất chặt, nên nhất thời lại không thể tách rời.
Diệp Mặc đành phải vươn tay kéo cánh tay của nàng ở trên cổ mình xuống, rồi lại đỡ nàng đi ra ngoài.
Hắn gọi một nhân viên phục vụ qua, lúc này mới có thể đi xuống nhà.
Diệp Mặc vịn Ninh Vũ Đình, hỏi: “Cô ở chỗ nào?”
“Tôi. . .” Ninh Vũ Đình lầm bầm, giọng điệu mơ hồ, căn bản là nghe không rõ.
“Chậc!”Diệp Mặc nhất thời có chút bất đắc dĩ.
Nhìn dáng vẻ này của Ninh Vũ Đình thì chỉ sợ không nói ra được địa chỉ rồi.
Diệp Mặc nhíu mày suy nghĩ xem giờ phải làm sao.
Lúc này, có một chiếc xe ở cách đó không xa, một bóng người bước xuống xe rồi cất bước đi về phía bên này.
Khi tiến đến gần thì anh ta mới nhìn rõ hơn, trên gương mặt đẹp trai kia lập tức lộ ra một nụ cười mỉa, hừ một tiếng khinh bỉ: “Một cô gái độc thân mà dám ra ngoài uống rượu thành ra như vậy! Thật đúng là không có giáo dục!”
“Loại người này thì làm sao xứng đáng nhập vào nhà họ Ninh mình chứ, Ninh Hoằng Đào mình cũng không có loại em gái như này!”
Anh dừng bước để giễu cợt vài bước, rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
Khi đến gần hơn Ninh Hoằng Đào mới nhìn rõ người đàn ông bên cạnh kia, anh ta không khỏi giật mình, sau đó lại hơi nhăn mày: “Người này. . .”
Gương mặt này cũng quá đẹp trai rồi đấy!
Sau khi anh ta tỉnh táo lại, thì nhìn về phía cô em gái đang dính sát vào người đàn ông kia thì lại cười xùy một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc rất đậm, rồi lại quát lên: “Lại còn say thành như vậy nữa! Đúng là mất mặt!”
Diệp Mặc nghe thấy thế thì hơi giật mình, hắn liếc mắt đánh giá người vừa đến một chút, “Anh là. . .?”