Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 839 - Chương 839: Ninh Vũ Đình: Tửu Lượng Của Tôi Rất Mạnh!

Chương 839: Ninh Vũ Đình: Tửu lượng của tôi rất mạnh! Chương 839: Ninh Vũ Đình: Tửu lượng của tôi rất mạnh!

Khách sạn Bảo Duyệt, Diệp Mặc đã đến từ sớm, hắn đã bận rộn trong nhà bếp hơn nửa tiếng rồi.

Giữa trưa Diệp Mặc trở về phòng làm việc một chuyến, thu dọn một chút rồi gọi dì Vân qua trông hai đứa bé.

Tối nay, Diệp Mặc mời cả đám người Thiên Hành và cả vị phóng viên Hứa kia ăn cơm, coi như cảm tạ bọn họ đã giúp đỡ.

Bởi vì nhiều người, cho nên hắn sắp xếp qua bên này.

Sau khi làm xong, Diệp Mặc cởi tạp dề, rửa tay, lại xịt ít nước hoa để che đi mùi dầu mỡ, khi hắn đi ra ngoài thì đúng lúc nhìn thấy Ninh Vũ Đình đến.

“Đến rồi à!”

Ninh Vũ Đình nhìn thấy Diệp Mặc thì hé miệng cười, ngọt ngào hô lên một tiếng: “Ông chủ!”

Nhưng nội tâm của nàng lại có chút khẩn trương và ngượng ngùng không biết từ đâu đến.

Không biết vì sao mà nàng thường xuyên bị mất mặt trước mặt tên bại hoại này, khi nhớ đến tình hình lúng túng lần trước thì gương mặt kiều mị của nàng lại đỏ lên, ánh mắt lập lòe đã rủ xuống, không dám nhìn thẳng vào Diệp Mặc.

Diệp Mặc mỉm cười với nàng, hỏi: “Dạo này thân thể thế nào?”

Ninh Vũ Đình gật đầu nói: “Đã khỏi rồi, thuốc của anh. . . vẫn có tác dụng đấy!”

“Vậy thì tốt rồi, vào đi!”

Diệp Mặc đi theo Ninh Vũ Đình đi vào.

Bên trong phòng đã có không ít người, họ vừa nhìn thấy Diệp Mặc xuất hiện thì ào ào đứng dậy, nhiệt tình lại cung kính hô lên: “Ông chủ!”

Diệp Mặc mỉm cười với bọn họ: “Mọi người vất vả rồi!”

Hứa Giai Di cũng đứng dậy, cũng nhiệt tình lên tiếng chào hỏi: “Diệp tiên sinh!”

Diệp Mặc tiến lên, quay sang mỉm cười với Hứa Giai Di: “Phóng viên Hứa, lần này vất vả cho cô rồi!”

Hứa Giai Di vội vàng nói: “Nào có nào có! Những chuyện kiểu này, tôi nghĩ bất dung từ!”(*)

(*) ý nói những việc làm với nghĩa cử cao đẹp thì không thể từ chối.

“Mọi người ngồi xuống đi!” Hàn huyên thêm vài câu thì Diệp Mặc kêu mọi người ngồi xuống, còn hắn thì lại đi ra ngoài để phân phó nhân viên vài câu rồi mới quay lại, rồi ngồi xuống vị trí ở giữa Ninh Vũ Đình và Tần Vĩ.

Diệp Mặc quay sang cười nói với Tần Vĩ: “Phó tổng Tần, có uống được không?”

Tần Vĩ vội vàng nói: “Uống một ít thì vẫn được, nhưng không thể uống nhiều.”

Diệp Mặc cười nói: “Vậy thì liền uống ít một chút!”

Uống rượu là chuyện không nên ép buộc, có thể uống thì uống, không thể uống thì đừng uống là tốt nhất.

Diệp Mặc lại nhìn về phía Ninh Vũ Đình, cười nói: “Vậy còn cô?”

“Tôi . . . đương nhiên là có thể uống rồi!” Ninh Vũ Đình ưỡn bộ ngực, nói với vẻ rất tự tin.

Nàng mặc một chiếc váy đầm bó sát người màu đen, kiểu dáng còn hơi hoa lệ, cổ áo kéo rất cao, nhưng vẫn không che được đường cong kinh người kia của nàng.

Một sợi dây chuyền kim cương lập lòe dọc theo xương quai xanh tinh xảo rủ xuống đúng vào cái khe rãnh sâu không thấy đáy kia.

Kim cương ở dưới ánh đèn tỏa ra những hào quang tực rỡ, khiến cho dung nhan của người ngọc cũng càng nổi bật và lóa mắt hơn.

“Vậy thì tốt rồi!” Diệp Mặc mỉm cười, hắn còn liếc mắt đánh giá nàng một chút.

Một lát sau, mấy nhân viên phục vụ đã mang rượu lên, rất nhanh, các món ăn cũng được mang lên, mọi người bắt đầu ăn uống rất sôi nổi và náo nhiệt.

Diệp Mặc đứng dậy mời rượu một vòng, sau khi ngồi xuống lại uống với Tần Vĩ vài chén.

“Ông chủ, tôi uống với anh! Anh không biết tửu lượng của tôi mạnh thế nào đâu, rượu vang đỏ này uống như nước lọc thôi!” Ninh Vũ Đình cầm ly rượu vang đỏ lên, nàng nói với vẻ không kịp đợi nữa rồi, thần sắc còn rất hưng phấn.

Nàng muốn cho tên bại hoại này say ngất, rồi để anh ta làm trò cười cho thiên hạ.

“Được!” Diệp Mặc quay sang cụng ly với nàng rồi ngửa cổ lên uống.

Cũng không biết uống được bao nhiêu, Ninh Vũ Đình cảm thấy bụng đã hơi căng, sắp sửa không uống nổi nữa, nhưng mà tên bại hoại kia thì vẫn không có chuyện gì, mà ai đến mời rượu anh ta đều uống, ai đến cũng không từ chối.

“Tên bại hoại này vẫn chưa say cơ à?”

“Mình cũng không tin không uống ngã được anh ta!”

Ninh Vũ Đình hừ một tiếng, lại mở thêm một chai vang đỏ, rồi rót đầy cho mình.

Diệp Mặc thấy khuôn mặt Ninh Vũ Đình đỏ hồng lên, có vẻ như đã hơi say thì nói: “Cô không uống được! Thì đừng uống nữa!”

“Ai không uống được! Ai mới không uống được ý!” Ninh Vũ Đình nghe xong lời này thì nhất thời giận dữ, “Uống đi!”

Nàng lại giơ ly lên để cụng với Diệp Mặc, rồi trực tiếp ngửa cổ uống ừng ực.

“Sếp Ninh sảng khoái quá!” Người bên cạnh lại ồn ào.

Diệp Mặc nhìn thấy thế thì rất bất đắc dĩ, nhưng cũng đành phải uống theo.

“Ai thế nhỉ! Giờ này còn gọi điện cho mình!”

Lại hết một chai rượu, khuôn mặt của Ninh Vũ Đình càng đỏ hơn, đến cả ánh mắt cũng trở nên mê ly, nàng đặt ly rượu xuống, rồi móc điện thoại di động trong túi xách ra, nghe máy theo bản năng.

“Ai thế! Tôi đang bận dùng bữa rồi! Uống . . .uống rượu, Bảo Duyệt!”

Ninh Vũ Đình lầm bầm vài tiếng rồi cúp điện thoại di động, sau đó đặt xuống.

“Uống! Tiếp tục uống thôi!” Nàng lại rót đầy một ly rồi giơ ly rượu về phía Diệp Mặc.

Diệp Mặc vươn tay đè ly rượu của Ninh Vũ Đình xuống, “Cô đừng uống nữa!”

Nhìn dáng vẻ này thì rõ ràng Ninh Vũ Đình đã uống đến say quắc rồi, nếu như lại uống thêm thì chỉ sợ sẽ nằm luôn tại đây.

Bình Luận (0)
Comment