“Tôi vừa mua lại!” Diệp Mặc thản nhiên nói: “Hôm qua vừa qua bên đó xem!”
Thang phu nhân nghe thấy thế thì nhất thời cứng đờ, hai mắt không nhịn được mà trợn tròn vo, đám quý phụ đang trò chuyện sôi nổi ở một bên cũng im bặt, tất cả đều lộ ra vẻ ngốc trệ.
Ừng ực!
Nửa ngày sau, Thang phu nhân mới nuốt một ngụm nước bọt, rồi mới hơi tỉnh táo lại.
Thực lực của vị này cũng quá mạnh mẽ rồi!
Thang phu nhân gạt ra vẻ mặt vui cười, cảm thán nói: “Công ty này. . .rất khá đấy!”
“Đúng là không tệ!” Diệp Mặc mỉm cười, sau đó, lại nghiêm mặt nói: “Thang phu nhân, tôi muốn thương lượng một chuyện!”
Thang phu nhân vội vàng nói: “Ồ? Chuyện gì vậy, anh nói đi!”
Diệp Mặc đưa tay nghịch nghịch bộ đồ ăn kia, rồi lại nhìn về phía Thang phu nhân , cười khẽ nói: “Có liên quan đến nhà họ Ninh kia. . .”
Tuy rằng Diệp Mặc cười, nhưng trong mắt Diệp Mặc lại mang theo một loại ánh sáng lạnh thấu xương.
“Ừm!” Thang phu nhân hơi giật mình, nhưng vẫn phản ứng kịp.
Vị này muốn ra tay với nhà họ Ninh rồi!
Thật sự là quyết đoán!
Vừa rồi bà còn nghĩ rằng, sau này nhà họ Ninh sẽ xui xẻo rồi, nhưng không ngờ, vị này căn bản không chờ đến sau này, mà muốn ra tay ngay bây giờ rồi.
Nhìn thần sắc cửa vị này, thì sợ rằng thủ đoạn sẽ rất tàn nhẫn.
Thang phu nhân âm thầm run rẩy, nội tâm lại bắt đầu coi trọng vị này hơn vài phần.
“Nhà họ Ninh này. . . có rất nhiều sản nghiệp, từ thực phẩm sống, máy móc, ẩm thực . . . rất nhiều lĩnh vực, tập đoàn Vạn Hưng cũng đã lên sàn, giá cổ phiều gần đây cũng rất ổn định. . .” Thang phu nhân suy nghĩ một lát, rồi bắt đầu nói tất cả những gì mình biết về nhà họ Ninh cho Diệp Mặc nghe.
“Tôi cũng biết một vài chuyện của nhà họ Ninh này. . .”
Đám quý phụ nghe thấy thế cũng không nhịn được, bắt đầu mồm năm miệng mười.
Một lát sau, đồ ăn được mang lên, Diệp Mặc vừa ăn vừa trò chuyện với Thang phu nhân, ăn cơm xong còn đi lên tầng trên hàn huyên một lúc lâu rồi mới rời đi.
“Diệp tiên sinh, đi thong thả!”
Thang phu nhân còn tiễn Diệp Mặc ra đến tận xe.
Thang Tư Thành cũng đã về nhà, cũng đi ra tiễn.
Chờ chiếc xe đi xa, Thang Tư Thành mới tò mò hỏi: “Mẹ, hai người nói chuyện gì mà lâu như vậy?”
“Con còn nhiều tuổi hơn cậu ta, mà sao lại không cỏ một nửa bản lãnh của cậu ta chứ!” Mẹ Thang quay người gõ đầu con trai mình, rồi lại thở dài.
“Nhà họ Ninh. . .sắp xong rồi! Có điều, đây là do bọn họ đáng đời!”
Thang phu nhân nhìn chiếc xe rời xa rồi lẩm bẩm, sau đó bà lại lắc đầu, rồi dẫn con trai mình đi vào trong nhà.
……
Một chiếc xe Bentley dừng lại trước cổng tòa nhà Vạn Hưng.
Một bóng người cao lớn rắn rỏi bước xuống xe, gương mặt đẹp trai, một bộ âu phục đắt đỏ, trên cổ tay còn có một chiếc đồng hồ Vacheron Constantin nổi tiếng, khiến cho toàn thân anh ta tản ra một loại khí chất ưu nhã và cao quý.
Ninh Hoằng Đào xuống xe, sửa sang lại quần áo, rồi ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ rất hiên ngang và hăng hái.
Trước cửa tòa nhà, là một hàng người đang đứng thẳng, rồi khom người, nhiệt liệt chào đón anh ta.
“Chủ tịch Ninh!”
Hôm nay, chính là ngày đầu tiên anh ta tiếp nhận chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Vạn Hưng.
Đối với một tập đoàn mà nói, thì chức vị này là chí cao vô thượng, là người nắm giữ tất cả quyền lực của tập đoàn.
Bây giờ, toàn bộ tập đoàn Vạn Hưng đã nằm trong lòng bàn tay anh ta.
Ninh Hoằng Đào hít sâu để đè cảm giác sục sôi nhiệt huyết của mình.
Cha anh ta đã già, nên hai năm nay tập đoàn đều không phát triển, nhưng anh ta thì khác, anh ta còn trẻ, còn rất nhiều tinh lực, có thể mang tập đoàn xông về phía trước, có lẽ. . .sau này giá thị trường trăm tỷ cũng không phải là giấc mộng!
Một bóng người khác cũng bước xuống xe, là mội quý phụ ung dung.
Chính là Uông Bích Hồng.
Bà ta cầm túi xách, đưa tay sửa sang lại mái tóc thời trang của mình, ánh mắt thì tràn đầy ý cười nhìn về phía cổng chính tòa nhà.
Cuối cùng Hoằng Đào cũng nhận được vị trí này, Hoằng Đào ưu tú như vậy cơ mà, dưới sự dẫn dắt của con trai mình, chắc chắn tập đoàn sẽ phát triển càng tốt hơn, nói không chừng còn có thể vượt qua tập đoàn Thang thị kia! Đến khí đó, để xem Thang phu nhân kía có hối hận không!
Uông Bích Hồng nghĩ đến một màn sỉ nhục đêm hôm trước, hai mẹ con bị đuổi ra khỏi cửa thì bà ta lại cắn chặt môi, trong lòng cực kỳ oán hận.
Thang phu nhân kia xem thường nhà họ Ninh mình đúng không!
Hừ! Chờ đấy!
Bà ta hít một hơi để kiềm chế nỗi hận ở trong lòng, rồi lại lộ ra vẻ mặt vui cười.
Uông Bích Hồng bước đến gần con trai, vươn tay chỉnh lại cà vạt cho con trai mình, rồi lại vỗ vỗ vai con trai, cười nói: “Hoằng Đào, đi vào đi!”
Ninh Hoằng Đào gật đầu, dạo bước đi về phía trước.
Ào ào ào!
Đám người ở cửa cũng đi theo sau.
Buổi họp hội đồng đầu tiên, Ninh Hoằng Đào phát biểu rất sục sôi và bành trướng.
“Nhất định phải khuếch trương đầu tư, tăng tốc phát triển, không có tiền thì đầu tư bỏ vốn! Hoặc là vay tiền ngân hàng!”
Ninh Hoằng Đào đã nhịn từ lâu rồi, cha anh ta đã già, nên làm gì cũng lo trước lo sau, quá bảo thủ, nếu như muốn phát triển thì phải cấp tiếp, đầu tư, thấy lợi là làm, như vậy cũng sẽ kích thích giá cổ phiếu tăng lên.
Họp cả một buổi sáng, giữa trưa đi ăn cơm, đến chiều thì cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một lúc.
Uông Bích Hồng thấy con trai vẫn đang xem tài liệu thì khuyên nhủ.
“Hoằng Đào, con nghỉ một chút đi!”
Ninh Hoằng Đào mỉm cười: “Mẹ, không sao đâu, con không mệt!”
“Con có sự nhiệt tình như vậy thì tập đoàn còn cần phải lo sao! Đức Phát nên giao tập đoàn cho con từ lâu rồi mới đúng!” Uông Bích Hồng cười nói, mặt mùi tràn đầy kiêu ngạo.
Người con trai này của mình quá hoàn mỹ!