Đinh Vân Thụy cắn răng, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Anh ta làm sao có thể quên được gương mặt này chứ!
Chính là tên này đã cưỡng ép thu mua tập đoàn Đinh thụ nhà anh ta, cướp đoạt sản nghiệp nhà anh ta, khiến cho đám bạn thân trước kia của anh ta đều xem thường anh ta, không chơi với anh ta nữa.
Đinh Vân Thụy vẫn luôn ghi nhớ mối thù này!
Sau đó, Đinh Vân Thụy nghĩ đến điều gì đó thì lại nở nụ cười, khóe miệng lướt qua một tia mỉa mai và châm chọc.
Nhắc đến, thì tên này cũng thật sự ngu xuẩn!
Vì hả giận mà bỏ thêm 2 tỷ để cưỡng ép thu mua tập đoàn Đinh thị nhà anh ta!
Đây chính là ròng rã 2 tỷ đấy!
Đây chính là tên phá của! Còn hỏng hơn anh ta nhiều!
Tuy rằng Đinh Vân Thụy anh ta cũng không có bản lãnh gì, nhưng anh ta vẫn luôn tự hiểu lấy mình, cho nên bình thường chỉ sống phóng túng, tán gán, chơi xe, căn bản không tiêu xài bao nhiêu tiền, còn loại ngu xuẩn này thì khác, một lần đã thua lỗ 2 tỷ rồi!
A! Hình như không chỉ 2 tỷ!
Đoạn thời gian trước, tập đoàn đổi tên thì đã xảy ra rất nhiều scandal, khiến cho giá cổ phiếu giảm mạnh, chắc là lại thua lỗ thêm 1 tỷ nữa, tổng cộng cũng phải 3 tỷ rồi!
Tên này thua lỗ nhiều tiền như vậy, chắc chắn ở nhà sẽ không dễ chịu! Có lẽ còn bị không ít người trong gia tộc mỉa mai!
Cũng đáng đời!
Đinh Vân Thụy nghĩ đến đây thì âm thầm đắc ý.
“Ui ui! Đây không phải. . .Diệp thiếu gia sao!” Đinh Vân Thụy vênh măt, lưng dựa vào cửa xe, hai tay ôm ngực, dương dương đắc ý mà nhìn qua, trong giọng nói còn tràn đầy vẻ khiêu khích.
Tên này có thể sử dụng vài tỷ để thu mua tập đoàn Đinh thị, chứng tỏ gia thế phải tốt hơn anh ta, nhưng mà anh ta không sợ chút nào, loại ngu xuẩn như này thì có gì mà phải sợ.
Với lại, cũng chỉ nhiều tiền hơn nhà anh ta một chút mà thôi, cũng không thể làm gì anh ta, cho nên, anh ta không sợ chút nào.
Hôm nay, anh ta phải chế nhạo tên ngu xuẩn này một trận mới được!
Diệp Mặc thấy dáng vẻ đắc ý của Đinh Vân Thụy thì hơi cau mày.
Hắn cất bước lại gần rồi dừng lại.
Đinh Vân Thụy quay người nhìn chiếc xe, rồi lại vênh mặt lên nói: “A…! Diệp thiếu gia, xe này là của cậu à! Chiếc xe này không tệ nhỉ! La Voiture Noire, toàn cầu chỉ có một chiếc duy nhất thế mà cậu cũng kiếm được, đúng là trâu bò nhỉ!”
Giọng điệu của Đinh Vân Thụy một nửa là hâm mộ, nửa còn lại là mỉa mai.
Anh ta cũng chơi xe, còn rất thích dòng xe thể thao, cũng rất yêu thích chiếc La Voiture Noire này, cũng rất hâm mộ tên này, nhưng đồng thời, anh ta cũng rất xem thường tên này, một chiếc xe hơn 100 triệu, đúng là tên phá của!
Mua một chiếc xe hơn 100 triệu, lại chơi đùa đến mức thua lỗ 3 tỷ, đây đúng là một tên phá của không có thuốc chữa rồi!
Đinh Vân Thụy âm thầm cười nhạo, một loại cảm giác ưu việt tự nhiên sinh ra.
Người bốn phía cũng hơi giật mình, rồi lại xôn xao lên.
“Chiếc xe này là của người này?”
“Đinh thiếu gia, người này là ai?”
Chiếc xe này chính là xe hơn 100 triệu đấy!
Người có thể sở hữu chiếc xe như mộng ảo này thì chắc chắn địa vị sẽ không nhỏ.
“Hẳn là vậy rồi!” Đinh Vân Thụy cười nói với đám bạn mình: “Người này rất nhiều tiền, nhưng cũng vì quá nhiều tiền, cho nên mới phá của! Mọi người không biết đấy thôi, chính người này đã mua tập đoàn Đinh thị nhà tôi, sau đó lại đổi tên thành Diệp thị, trung gian còn lãng phí mất hơn 2 tỷ đấy!”
Đám người nghe xong thì lại giật mình.
“Chính là. . .người này à!”
Không ít người trong số họ đã nghe Đinh thiếu nói qua chuyện này.
Người thanh niên đẹp trai đến mức khó tin ở trước mặt này lại chính là tên ngu xuẩn bại não phá của trong miệng Đinh thiếu rồi!
Đám người cúi đầu nhìn chiếc xe, rồi lại âm thầm nói: “Đúng là. . .phá của mà!”
Bọn họ lại nhấc mắt lên nhìn người thanh niên kia, thì ánh mắt đều có chút cổ quái, không ít người còn lộ ra vài phần giễu cợt.
Đúng là tên này rất nhiều tiền, có điều, dáng vẻ thì không được thông minh cho lắm.
“Hóa ra là Đinh thiếu gia! Lâu rồi không gặp nhỉ!” Cuối cùng Diệp Mặc cũng mở miệng, hắn nheo mắt, lạnh nhạt nhìn vị đại thiếu gia ở trước mặt.
“Đúng là đã lâu không gặp!” Đinh Vân Thụy cười giễu cợt một tiếng, vẻ châm chọc trong mắt lại đậm hơn vài phần, “Khoảng thời gian này, chắc là Diệp thiếu gia cũng có không ít phiền não nhỉ!”
Diệp Mặc cười nói: “Phiền não? Tôi thì có gì mà phải phiền não chứ?”
“Ha ha!” Đinh Vân Thụy lập tức cười to một tiếng, chỉ cho là tên này đang mạnh miệng, “Giá cổ phiếu của tập đoàn Diệp thị nhà cậu bây giờ đã giảm vô cùng thê thảm! Chắc là ở trong nhà cũng không dễ chịu nhỉ! Cậu yên tâm, ngày tháng an nhàn của cậu vẫn còn ở phía sau cơ!”
Đinh Vân Thụy nói xong thì đứng thẳng người, tiến đến trước mặt Diệp Mặc rồi cười khẩy.
Anh ta còn vươn tay, dùng sức vỗ mạnh lên bả vai của Diệp Mặc.
Đinh Vân Thụy lại kéo khóe miệng, mỉa mai nói: “Cậu cảm thấy, cậu cướp mất tâm huyết cả đời của cha mẹ tôi xong, thì có thể thoái mái sao? Chắc chắn tập đoàn Diệp thị của cậu sẽ xong đời sớm thôi, cha tôi sẽ để cho cậu thua đến không còn quần lót, chỉ bằng cậu mà cũng dám đấu với cha tôi? Cậu không nhìn lại bản thân mình xem, cậu xứng sao?”
Đinh Vân Thụy nói xong thì lông mày lại giương lên, dáng vẻ ngông cuồng đắc ý thì không cần phải nói.
Diệp Mặc nghe xong, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ.
Trong lòng hắn chỉ cảm thấy hơi cổ quái, xem ra vị đại thiêu gia này không biết chuyện của sinh vật Thần Châu rồi.
Nhưng mà cũng đúng, loại đại thiếu gia ăn chơi trác táng này thì làm sao biết được những chuyện này chứ!