Bạch bạch bạch!
Trên gác có tiếng bước chân truyền xuống, rất nhanh, một bóng người uyển chuyển đã xuất hiện, nàng giẫm trên đôi dép bước nhanh xuống nhà.
Trên người nàng chỉ mặc một chiếc áo choàng bằng lụa mỏng, có thể nhìn thấy rõ ràng phong thái uyển chuyển và nóng bóng kia.
“Anh về rồi!”
Nàng cười rực rỡ, rồi chạy như bay qua, nhào vào trong ngực của Diệp Mặc, đôi bàn tay trắng ôm chặt Diệp Mặc, gương mặt thì gối lên vai của hắn rồi cọ cọ, lại tham lam ngửi mùi trên cơ thể hắn.
Hai người chỉ mới xa nhau có nửa tháng, nhưng nàng lại cảm thấy rất lâu, rất rất lâu.
“Ừm!”
Diệp Mặc cũng vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng.
Người ngọc ở trong ngực truyền đến từng trận ấm áp, lại ngửi ngửi mùi hương ngào ngạt ngất ngây ở trên người nàng, khiến cho tâm thần của Diệp Mặc không khỏi rung động.
Hai đứa bé ở một bên cũng trở mình, lung la lung lay đứng dậy, tay chân vung loạn, kêu lên một tiếng ngây ngô và đáng yêu: “Ma . . . ma!”
Trái tim của nàng lập tức tan chảy.
Nàng buông tay, rồi đi qua ôm hai đứa bé vào lòng, lúc thì ngó bên trái, khi thì nhìn bên phải.
Hai đứa bé đã lớn hơn một chút, tóc của Tĩnh Tĩnh cũng sắp tết bím được rồi.
Một lát sau, trong phòng của Dương Mạn Ny vang lên những tiếng xào xạc, sau đó, cô liền đi ra khỏi phòng, trên người còn khoác chiếc áo ngủ để che đi cơ thể uyển chuyển nở nang và thành thục của mình.
“A…! Anh về rồi à?”
Dường như Dương Mạn Ny vẫn chưa tỉnh ngủ, nên còn đưa tay ngáp một cái.
Diệp Mặc nhìn thấy thế thì hơi giật mình kinh ngạc, nói: “Hai người mấy giờ mới đi ngủ thế?”
Đã giữa trưa rồi mà vẫn còn chưa tỉnh ngủ cơ à!
“Ba bốn giờ gì đấy!” Dương Mạn Ny đi qua ngồi xuống bên cạnh Tô Ngọc Tình, rồi ôm Tĩnh Tĩnh lên hôn vài cái.
“Muộn thế cơ à!” Diệp Mặc hơi lắc đầu.
Diệp Mặc thu thập hành lý xong thì đi vào nhà bếp, hắn mở tủ lạnh ra để chọn vài nguyên liệu, rồi bắt đầu bận rộn.
Khi ăn cơm, bỗng nhiên Dương Mạn Ny hỏi: “Diệp Mặc, qua một thời gian nữa anh có muốn đi nước H không?”
Diệp Mặc nghe thấy thế thì hơi giật mình, kinh ngạc nói: “Đi nước H? Qua đó làm gì?”
“Anh quên bộ phim kia rồi à? Chính là bộ phim Ngọc Tình đóng nhân vật khách mời đấy, bây giờ đang quay ở trong nước, nhưng một thời gian ngắn nữa sẽ đi qua nước H để quay tiếp! Phần diễn của Ngọc Tình đã quay xong rồi, chỉ là một nhân vật khách mời nên rất đơn giản!”
Dương Mạn Ny nói xong lại gắp một miếng thịt, cho vào miệng, ăn đến mồm miệng bóng loáng.
Tô Ngọc Tình cười nói: “Là có người mời bọn em qua đó chơi, nữ chính số một khá thân với bọn em, cho nên muốn mời bọn em qua bên đó chơi, nhưng bọn em muốn hỏi ý kiến của anh nên chưa đồng ý, nếu như anh đi, thì chúng ta cùng đi.”
Diệp Mặc cười nói: “Tùy hai người, anh sao cũng được!”
Dương Mạn Ny nói: “Vậy cũng được, bọn tôi tính sao thì sẽ nói cho anh! À, anh có hộ chiếu chưa? Nếu chưa có thì phải làm đi, chẳng may sau này muốn xuất ngoại thì phải dùng đấy!”
“Được!” Diệp Mặc gật đầu.
Hộ chiếu đúng là một thứ khá cần thiết.
Ba người vừa ăn cơm vừa trò chuyện, sau khi ăn xong thì Diệp Mặc thu dọn ra bếp, sau đó lại đi vào phòng làm việc để live stream.
Hai đứa bé đã có Ngọc Tình và Dương Mạn Ny trông, nên hắn cũng không có việc gì, với lại, hắn đã đồng ý tối nay ra ngoài gặp đám người Giang thiếu, cho nên bây giờ tranh thủ live stream một lúc.
Buổi tối, ăn cơm xong thì Diệp Mặc mới lái xe đi đến quán bar của Giang thiếu.
Mười giờ hơn, Diệp Mặc đứng dậy chào tạm biệt, đám người Giang thiếu tiễn hắn ra đến tận cửa.
“Anh Diệp, đi thong thả!”
Diệp Mặc đi về phía xe cửa mình, hắn thò tay vào trong túi để lấy chìa khóa, nhưng đi được vài bước, thì Diệp Mặc thấy có không ít người đang tự tập quanh xe của mình, đám người này còn không ngừng quan sát chiếc xe.
Còn có người đưa tay sờ tới sờ lui, lại còn cầm điện thoại di động để chụp ảnh nữa.
Diệp Mặc hơi nhíu mày, nhưng cũng không để ý lắm.
Chiếc xe này của mình rất phong cách, rất bắt mắt, chỉ cẩn lái ra ngoài thôi là đã hấp dẫn rất nhiều sự chú ý rồi, có vài người chơi xe còn có thể nhận ra giá trị của nó.
Nhưng mà Diệp Mặc nhìn kỹ lại thì hơi giật mình.
Hắn thấy một người quen ở trong đám người này!
Một thanh niên đang cầm điện thoại di động tựa vào bên xe, để chụp ảnh cho mình, tách tách tách tách, người vừa chụp vừa sợ hãi than lên: “Chiếc xe này, quá ngầu, quá cool.”
Người này khoảng tầm 27 28 tuổi, thân hình khá cao lớn, gương mặt khá đẹp trai, chẳng phải Đinh Vân Thụy thì là ai!
Diệp Mặc nhìn kỹ một chút, rồi nhếch miệng, lộ ra vài phần chán ghét, sau đó cất bước đi qua.
Hắn vênh mặt, hô lên: “Này! Tránh ra!”
Đám người kia nghe thấy thế thì hơi giật mình, họ quay đầu dò xét Diệp Mặc một phen, Đinh Vân Thụy kia cũng quay đầu lại nhìn kỹ, ngay sau đó thì anh liền ngây ra, rồi lại cắn nghiến răng, sắc mặt âm trầm xuống.