Khu biệt thự số một phía Đông ngoại thành.
Sáng sớm, Diệp Mặc rời khỏi thư phòng thì đi ra ngoài tản bộ, vận động một lúc rồi lại bắt đầu bận rộn.
Hắn vẫn chuẩn bị thức ăn bổ sung và sữa bột, cho bọn nhỏ ăn no xong thì lại giặt quần áo, còn phải dọn dẹp nữa.
Sau khi làm xong, thì đã là tám giờ sáng, Diệp Mặc ngồi chơi với hai đứa bé.
Mẹ Thang gọi điện thoại nói cho Diệp Mặc biết tình hình của nhà họ Ninh.
“Là vậy à!”
Hôm qua, giá cổ phiếu của Vạn Hưng giảm hơn 30%, các nhà cung ứng đều đình chỉ cung cấp hàng hóa, còn cả ngân hàng cũng không cho Vạn Hưng vay tiền, còn đòi tiền, và khóa vốn lưu động của tập đoàn Vạn Hưng.
Điều quan trọng nhất là, các công xưởng và nhà máy của tập đoàn Vạn Hưng đều bị cưỡng chế dừng hoạt động.
Cứ thế này một thời gian thì tập đoàn Vạn Hưng sẽ sụp đổ là cái chắc.
Khi nghe được tin Ninh Đức Phát tức giận đến mức phải đưa vào bệnh viện cấp cứu thì Diệp Mặc lại cười một tiếng.
Hắn chẳng có chút đồng tình nào với loại người này cả.
Mẹ Thang nói: “Nghe nói còn rất nghiêm trọng, suýt nữa thì không qua khỏi, bây giờ vẫn chưa khôi phục ý thức, còn đang nằm trong phòng ICU, coi như có thể sống sót thì cũng sẽ có di chứng rất nghiêm trọng, đời này của ông ta coi như xong rồi!”
Đêm hôm đó đã bàn xong về kết cục của nhà họ Ninh rồi, bà cũng đã dự liệu được rồi, chỉ là kết cục của Ninh Đức Phát thì khiến cho bà hơi bất ngờ một chút.
“Rất tốt!” Diệp Mặc thản nhiên nói: “Lần này . . . mày mà có Thang phu nhân giúp đỡ!”
Mẹ Thang vội cười nói: “Ấy! Nào có đâu!”
Hàn huyên thêm một lúc thì Diệp Mặc mới cúp điện thoại.
Hắn chơi với bọn nhỏ một lúc, rồi mang theo bọn nhỏ đi đến điện tử Đông Đằng.
Mấy hôm nay, ngày nào Trần Hữu Phúc cũng gửi tin nhắn mời Diệp Mặc đi qua, cho nên Diệp Mặc muốn qua đó một chuyến.
Xe dừng lại ở trước cổng, đám người Trần Hữu Phúc đã chờ sẵn ở đây, tất cả đều hơi khom người, thái độ còn cực kỳ cung kính, ánh mắt tràn đầy kính sợ chứ không giống như lần trước.
“Chủ tịch Diệp!”
Diệp Mặc xuống xe, rồi mang bọn nhỏ đi vào trong, cười nói: “Quản lý Vương nghiên cứu đến đâu rồi?”
“Có. . . có tiến triển rồi!”
Trần Hữu Phúc hơi quanh co, mặt ông ta đỏ lên vì cảm thấy hơi xấu hổ.
Quản lý Vương mang theo một đám nhân viên nòng cốt nghiên cứu mấy món đồ chủ tịch Diệp để lại ba ngày trời, thế mà vẫn còn chưa nghiên cứu xong, đây chẳng phải là để chủ tịch Diệp thất vọng rồi sao!
“Tôi đi gặp quản lý Vương một chút vậy!” Diệp Mặc mỉm cười, rồi quay người đi về phía khu nghiên cứu.
……
Giữa trưa, quản lý Vương tiễn Diệp Mặc ra ngoài, trên mặt ông ta vẫn tràn đầy vẻ hoảng hốt và chấn động.
“Chủ tịch Diệp, ngài. . . ngài học ở đâu vậy?”
Rõ ràng vị chủ tịch Diệp này chỉ mới 24 25 tuổi mà thôi!
Bình thường thì cái tuổi này cũng chỉ đang học Thạc sĩ thôi, cho dù là thiên tài thì cũng chỉ học đến tiến sĩ là cùng, nhưng, cho dù là tốt nghiệp tiến sĩ thì cũng không lợi hại như vậy chứ!
Một thân học thức của chủ tịch Diệp còn phải lợi hại hơn các chuyên gia đã nghiên cứu mấy chục năm, những kỹ thuật chủ tịch Diệp nắm giữ đều là những bí mật cao cấp nhất trong giới công nghiệp, rất ít người có thể biết đến.
Chuyện này càng làm cho ông ta cảm thấy rất khó tin!
Diệp Mặc quay người, chỉ mỉm cười nhìn quản lý Vương này.
Vấn đề này, hắn cũng khó trả lời, dù sao Diệp Mặc cũng không biết giải thích thế nào, chỉ có thể ra vẻ cao thâm khó dò.
Diệp Mặc cười nói: “Ông đã hiểu những thứ kia chưa?”
“A! Cũng khá hiểu rồi!” Quản lý Vương vội vàng gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Lần này, hạng mục sắp thành công thật rồi!
Rất nhanh thôi, tập đoàn sẽ có thể sản xuất màn hình đỉnh cấp sánh ngang với nước H, sẽ trở thành tập đoàn hàng đầu trong lĩnh vực này của cả nước, giá trị của tập đoàn cũng sẽ tăng gấp bội!
Diệp Mặc cười nói: “Vậy ông cứ nghiên cứu thêm đi, sau đó tranh thủ thời gian sản xuất hàng loạt đi!”
Quản lý Vương vỗ ngực, hưng phấn nói: “Vâng vâng! Nhất định nhất định, chủ tịch Diệp cứ yên tâm, nhất định tháng sau sẽ có tin tốt!”
Sau khi rời khỏi khu nghiên cứu, Diệp Mặc lại đi gặp Trần Hữu Phúc và đám quản lý cấp cao, mọi người bắt đầu trò chuyện về phương hướng phát triển của tập đoàn.
Theo Diệp Mặc, thì nghiệp vụ của tập đoàn chư đủ tinh vi, sau này có thể phát triển theo hường máy Drone, máy móc thông minh. . . như vậy mới có thể đem quy mô của tập đoàn phát triển mạnh hơn.
Diệp Mặc trở lại biệt thự, hắn thu dọn một chút rồi mang bọn nhỏ trở về thành phố H.
Sáng sớm hôm sau, người của hàng không Thần Tinh đến đón Diệp Mặc bay trở về Đế Kinh.
Máy bay hạ cánh lúc 11 giờ, khi Diệp Mặc về đến Lệ Cung Uyển thì đã là 12 giờ hơn.
Diệp Mặc mở cửa đi vào nhà.
Hắn đặt hai đứa bé vào sau hàng rào an toàn, sau đó mới đi ra lấy hành lý.