“Alo?” Ninh Đức Phát lại ngẩn ngơ, sững sờ tại chỗ.
Ông ta ngẩn người rất lâu, sắc mặt ngày càng trắng bệch, còn lộ ra vẻ tuyệt vọng, nhưng sau đó, mặt ông ta lại đỏ lên, khuôn mặt đã bị bóp méo bởi vì phẫn nộ cực đoan.
“Đám chó má đại nghịch bất đạo này! Tao chính là cha của cô ta đấy!”
“Bạch nhãn lang! Tao không nên có đứa con như vậy!”
Ninh Đức Phát gầm thét, đứng dậy quẳng bộ trà cụ trên bàn xuống đất, rồi ném đập tất cả những thứ có thể nhìn thấy.
A a--------!
Bông nhiên, thân thể ông ta cứng đờ, khuôn mặt co quắp vài cái, rồi đau đớn mà che ngực mình, sau đó ngã bất tỉnh nhân sự trên mặt đất.
......
Trung tâm Thế Kỷ Đại Hạ, văn phòng tổng giám đốc Thiên Hành.
Người ngọc tắt máy tính, ngửa mặt về sau rồi duỗi cái lưng mệt mỏi.
“Tan ca thôi!”
Một chiếc áo âu phục ngắn tay màu đen, cộng thêm một chiếc váy zip ngang hông, cách ăn mặc đúng chất dân văn phòng, nhưng sau chiếc áo âu phục ngắn không phải là áo sơ mi, mà lại là một chiếc áo thun, cổ áo kéo cao đến tận xương quay xanh, không lộ ra chút da thịt trắng nõn nào.
Nhưng, đường cong của nàng quá kinh người, khiến cho chiếc áo thun đơn bạc bị kéo căng, hoàn toàn biến dạng.
Ngay cả âu phục ở bên ngoài cũng bị kéo căng, trông cực kỳ kinh người.
Khí chất vũ mị, cộng thêm phong thái xinh đẹp, khiến cho toàn thân nàng đều tản ra một loại câu hồn đoạt phách người khác, nhất là đôi mắt phượng kia, khi hơi híp lại thì càng lộ ra vẻ mị hoặc và khiêu gợi.
Ninh Vũ Đình đứng dậy sửa sang quần áo, rồi cầm túi xách đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua văn phòng phó tổng giám đốc thì nàng ngó qua.
“Phó tổng Triệu vẫn chưa về à?”
Lúc trước, vị phó tổng Triệu này rất không phục nàng, còn đắc tội với ông chủ một lần rồi bị giáng chức, may mà có năng lực khá mạnh nên lại được thăng trở lại làm phó tổng giám đốc, sau đó vẫn luôn làm việc cẩn thận và rất cố gắng.
Phó tổng Triệu ở trong phòng nhìn ra, vội vàng cười nhiệt tình nói: “Sếp Ninh! Lát nữa tôi sẽ về!”
“Vậy ông làm việc đi!” Ninh Vũ Đình mỉm cười, rồi cất bước rời đi.
“Sếp Ninh!”
Mọi người nhìn thấy nàng đều cung kính lên tiếng chào hỏi, nàng đều mỉm cười gật đầu đáp lại, khi gặp người khá quen thì còn lên tiếng chào hỏi, rồi trò chuyện vài câu.
Ninh Vũ Đình đi xuống nhà để xe, nàng leo lên chiếc Ferrari của mình.
Nàng nhếch môi cười, dường như tâm trạng rất vui vẻ.
Nàng đã làm lâu như vậy, cho nên cũng đã quen với công việc này.
Ninh Vũ Đình đang định khởi động xe thì điện thoại di động vang lên.
“Alo! Mẹ. . .”
“A?”
Ninh Vũ Đình nghe được một lúc thì hơi sửng sốt, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc và mờ mịt.
“Mẹ, con cũng không biết! Con làm sao mà biết được, chắc là nhà bọn họ làm chuyện xấu rồi trêu chọc phải kẻ thù nào rồi! Còn tức giận đến mức phải vào viện cơ à? Không chết? Vậy thì quá đáng tiếc rồi!”
Sau đó, nàng lại nở nụ cười.
“Mẹ, con đang lái xe, cúp trước nhé!”
Hàn huyên thêm một lúc thì nàng mới cúp điện thoại.
Ninh Vũ Đình khẽ cắn môi đỏ, cười lẩm bẩm: “Nhất định là. . .tên bại hoại kia rồi!”
Nàng cũng biết, mấy ngày gần đây tên bại hoại kia vẫn ở Thiên Hải, mà hết lần này đến lần khác nhà họ Ninh lại xảy ra chuyện ở thời điểm này, tên rác rưởi kia còn phải cầu xin mẹ, hiển nhiên là bị buộc đến đường cùng rồi, bằng không thì tên rác rưởi kia sẽ phải làm thế sao?
Còn bị tức đến mức vào viện nữa, đáng đời!
Không chết đã là tốt số rồi!
“Tên bại hoại này. . . vẫn rất tốt nhỉ!”
Ninh Vũ Đình thì thào, nàng chỉ cảm thấy trái tim rất ấm áp và cảm động.
Nàng đi ăn cơm, trở về nhà đã là 8 giờ hơn.
Tắm rửa thay quần áo, leo lên giường xem live stream.
Mười giờ hơn, buổi live stream kết thúc.
Ninh Vũ Đình do dự một chút rồi vẫn cầm điện thoại lên để gửi tin nhắn hỏi chuyện của nhà họ Ninh.
Rất nhanh, đối phương đã trả lời, còn kể lại một lần cho nàng nghe.
“Quả nhiên!” Ninh Vũ Đình mím môi cười.
“Vậy . . . tôi đi ngủ đây! Ngủ ngon!”
Nàng trở lời một câu rồi vứt điện thoại qua một bên, cả người nằm sấp xuống, gò má thì gối lên chiếc gối ôm hình Hello Kitty, mái tóc đen nhánh thì xõa tung.
Dường như nàng đã suy nghĩ thứ gì đó, nên khẽ mỉm cười, đôi mắt đẹp hơi híp lại, lộ ra vài phần mê ly, giống như. . . đang say!
Nàng suy nghĩ rất nhiều thứ, còn nhớ đến từng cảnh tượng trong quá khứ, trong đầu lại nhớ đến một số tình huống lúng túng thì không khỏi che mặt, cơ thể xinh đẹp nhẹ nhàng lăn lộn trên chiếc giường mềm mại.
Mấy chỗ đẫy đà liền nhấc lên một trận gợn sóng mê người.
Nàng lăn lộn một lúc thì dừng lại, gương mặt xinh đẹp vũ mị lại nổi lên hai vệt đỏ ửng, ánh nước ở trong mắt giống như sắp chảy ra ngoài.
Nàng lại nghĩ đến cái đêm mình say rượu, rồi cả cảm giác được ôm ấp kia.
Khi đó, chính là lần nàng được tiến lại gần tên bại hoại kia nhất!
Nàng lại xoay người, ôm chặt chiếc gối ôm, rồi khép đôi mắt đẹp lại.
“Mình sẽ. . . vĩnh viễn yêu thích anh ấy!”
Nàng lẩm bẩm một câu, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ say.
Gương mặt kia mang theo vẻ mỉm cười, an ổn giống như một đứa trẻ.