Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 872 - Chương 872: Diệp Mặc: Đây Là Báo Ứng Của Các Người!

Chương 872: Diệp Mặc: Đây là báo ứng của các người! Chương 872: Diệp Mặc: Đây là báo ứng của các người!

“Câm miệng!” Ninh Đức Phát càng nghe thì càng tức giận, tức giận đến mức mặt đỏ bừng, toàn thân run rẩy.

Uông Bích Hồng vênh mặt lên mắng: “Tôi không im! Ninh Đức Phát, ông đừng tưởng rằng tôi không biết ông là hạng người gì, ông mà cũng có lương tâm sao? Nếu như ông ta lương tâm thì đã không nên để bà ta hoài thai đứa bé này, còn để cho bà ta sinh ra đứa con hoang này, hiện giờ ông nhiều tuổi rồi, mà còn giả vờ giả vịt có lương tâm làm gì, đúng là trò cười!”

“Bà. . .” Ninh Đức Phát trợn trừng mắt, chỉ tay vào mặt Uông Bích Hồng.

“A a------!”

Bỗng nhiên, khuôn mặt ông ta hơi co quắp lại, rồi đưa tay lên ôm ngực.

“Cha, cha không sao chứ?” Ninh Hoằng Đào vội vàng, hoảng hốt đỡ lấy ông ta.

“Không. . . không sao!”

Ninh Đức Phát thở hổn hển vài hơi, khuôn mặt ông ta càng tái nhợt hơn, trên trán đã túa ra mồ hôi lạnh, suy yếu đến mức cả người đều không có chút sức lực nào.

Sắc mặt ông ta biến ảo mấy lần, dường như nội tâm ông ta đang giãy dụa kịch liệt, rất lâu sau, ông ta mới thở sâu, rồi hạ quyết tâm, khàn giọng nói: “Tôi. . .tôi đi cầu xin bà ấy!”

Ông ta nói xong thì lại lộ ra vẻ chán nản, thở dài.

Để cho một người cao ngạo như ông ta phải cúi đầu cầu xin một người phụ nữ mà ông ta đã vứt bỏ hơn 20 năm trước, quả thật là khiến cho ông ta còn khó chịu hơn là giết ông ta.

Ninh Đức Phát tự lẩm bẩm: “Nếu như tôi van xin bà ấy, thì nhất định bà ấy sẽ dừng tay!”

Ông ta ngẩng đầu lên nhìn vợ mình: “Số điện thoại của bà ấy là bao nhiêu?”

“Để tôi xem đã!” Uông Bích Hồng liếc mặt, mặt đầy vẻ không tình nguyện, nhưng nghĩ đến tập đoàn Vạn Hưng, nghĩ đến con trai và con gái, thì bà ta vẫn lấy điện thoại di động ra để tìm số.

Cái số điện thoại này, là do bà ta sai người tra ra, lúc trước cũng từng gọi một lần, nhưng vừa báo thân phận thì đối phương đã cúp máy, từ khi đó đến giờ vẫn chưa gọi lại.

Ninh Đức Phát bắt đầu ấn số.

Một lát sau, đối phương nghe máy.

Đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh rất dịu dàng: “Alo! Ai thế?”

Ninh Đức Phát nghe thấy âm thanh này thì giật mình hoảng hốt.

“Tôi . . . tôi là Đức Phát!” Ông ta ấp úng nói, đến mức này rồi mà ông ta vẫn không buông tha được lòng tự tôn của mình.

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, tiếng hít thở bỗng nhiên trở nên hơi dồn dập.

Giọng nói bên kia lại trở nên lạnh lẽo: “Tôi không có gì để nói với ông, Vũ Đình cũng không muốn gặp ông!”

“Tuệ Trân, bà. . .bà đừng cúp máy! Tôi . . . tôi có việc muốn nói với bà, tôi . . . tôi biết sai rồi, năm đó là tôi có lỗi với bà, tôi xin lỗi bà, van cầu bà buông tha cho nhà chúng tôi đi!”

“A?” Đối phương hơi ngơ ngác một chút, dường như hơi kinh ngạc.

Ninh Đức Phát dùng giọng cầu khẩn nói: “Tôi biết bà chỉ muốn hả giận, thật ra bà là một người rất hiền lành, đúng không! Xin bà đừng đối phó với nhà chúng tôi nữa!”

Đối phương lại im lặng một trận.

“Tôi không biết ông đang nói cái gì!” Đối phương quát lạnh một tiếng, rồi cúp máy luôn.

“Alo! Tuệ Trân?” Ninh Đức Phát kêu lên một tiếng, rồi ngây người ra.

Uông Bích Hồng ở đối diện thấy thế liền cắn răng, oán hận mắng: “Vô dụng? Con mụ này thật là ác độc!”

Ninh Đức Phát ngồi cẩm điện thoại di động ngây người rất lâu.

“Tôi . . . tôi lại gọi điện thoại cho Vũ Đình! Không, nó hận tôi, nên chắc chắn nó sẽ không nghe! Đúng, gọi cho tên kia! Bà có số điện thoại của tên đó không? Tôi sẽ nói chuyện với cậu ta, dù sao thì tôi cũng là cha đẻ của Vũ Đình!” Ông ta lẩm bẩm, thần sắc có chút bối rối.

“Tôi hỏi một chút đã!” Uông Bích Hồng nhíu mày, cuối cũng vẫn gọi điện thoại cho Thang phu nhân để hỏi số điện thoại.

Một lát sau, đối phương đã nghe máy.

“Alo!”

“Tôi. . .là Ninh Đức Phát!” Ninh Đức Phát nuốt một ngụm nước bọt, ông ta hơi khẩn trương.

“Ah! Ninh tiên sinh!” Diệp Mặc cười nói: “Ninh tiên sinh gọi điện thoại cho tôi là muốn nói gì sao? Hình như chúng ta không có chuyện gì để nói mà!”

“Nói thế nào thì tôi cũng là cha để của Vũ Đình!” Ninh Đức Phát nói: “Cậu có thể. . . giơ cao đánh khẽ, tha cho nhà họ Ninh chúng tôi không?”

“Cha đẻ?” Diệp Mặc thì thào, rồi lại cười.

Trong tiếng cười của hắn còn mang theo vẻ giễu cợt và xem thường.

Ninh Đức Phát cũng nghe ra, sắc mặt ông ta đỏ lên vì quẩn bách và xấu hổ, nhưng rất nhanh, lại biến thành tức giận, Ninh Đức Phát ông ta chưa bao giờ bị người ta trêu đùa ở ngay mặt như vậy.

Nhưng, ông ta cũng không dám phát tác.

Lai lịch và địa vị của đối phương rất kinh khủng, không phải người mà ông ta có thể đắc tội.

Ninh Đức Phát thở sâu, cười nói: “Trước kia, là tôi có lỗi với Vũ Đình, nhưng bây giờ tôi nguyện ý đền bù. . .”

“Đền bù? Ông nói lời này, chính bản thân ông có tin không?” Diệp Mặc lạnh lùng mỉa mai, hắn chẳng thèm khách khí với người này, “Ninh tiên sinh, chúng ta không có gì để nói cả, tất cả những thứ này đều là báo ứng của nhà họ Ninh các người thôi, không chỉ mình ông, mà còn cả trai và vợ của ông nữa, thôi được rồi, tôi còn có việc, không tiếp được!”

Diệp Mặc nói xong thì cúp máy luôn.

Bình Luận (0)
Comment