Ninh Hoằng Đào lo lắng nói: “Cha, làm sao bây giờ?”
Ninh Đức Phát nhíu mày trầm ngâm.
Có thể làm đến trình độ này thì chứng tỏ đối phương cũng có chút năng lượng, nhưng chẳng qua là do ông ta đã lui về mà thôi, nếu như ông ta ra mặt thì mọi chuyện sẽ ổn định ngay.
Ninh Đức Phát khoát tay, lạnh nhạt cười nói: “Yên tâm, cha gọi mấy cuộc điện thoại là ổn ngay!”
Ông ta nói xong còn cầm chén trà lên nhấp một ngụm.
Nước trà nóng lăn tăn vài vòng trong miệng rồi mới nuốt xuống, trong đôi mắt híp lại của ông ta phun ra vài phần buồn bực.
Thật ra thì, ông ta cũng có chút áy náy với hai mẹ con Ninh Vũ Đình, song, cũng chỉ có một chút mà thôi, bằng không thì, hơn 20 năm qua ông ta cũng sẽ không chưa từng đi qua thăm, cũng chưa từng trợ giúp một cái gì.
Chỉ là, gần đây ông ta bị bệnh nặng, ông cảm thấy, có thể là do trước kia mình làm nhiều chuyện trái với lương tâm, cho nên mới muốn bù đắp một chút.
Thậm chí, ông ta còn cảm thấy, quyết định của mình là một loại ban ơn đối với hai mẹ con kia, chỉ các hai mẹ con kia biết thì chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ, rồi không kịp chờ đợi mà chạy đến nhà họ Ninh của ông ta.
Kết quả là, Bích Hồng nói với ông ta, đổi phương căn bản không muốn nhận ông ta, cho nên ông ta cũng có vài phần giận dữ.
Dựa theo những gì Hoằng Đào nói, thì đứa con gái này, và cả bạn trai của nó đều là loại người không đứng đắn, không đoàng hoàng, không có tố chất, điều này khiến cho ông ta càng bực mình hơn, thậm chí còn chẳng muốn nhận con nữa.
Hiện giờ, đứa con gái này còn muốn đối phó với ông ta, phá hoại sản nghiệp của ông ta, chuyện này khiến cho ông ta không thể nào tha thứ được.
Ninh Đức Phát đặt chén trà xuống, nhỏ giọng mắng một câu.
“Đúng là đại nghịch bất đạo!”
Sau đó, ông ta lấy điện thoại di động ra để gọi một cú điện thoại.
“Alo! Tổng giám đốc Cao, là tôi, Đức Phát! Đúng là tôi đã về hưu, song, xảy ra chuyện như vậy thì tôi không thể không ra mặt! Dù sao chúng ta cũng có tình cảm nhiều năm như vậy, ông cũng phải giúp tôi một chút chứ! Hay là thế này đi, tối nay tôi mời ông ăn cơm nhé! Alo? Tổng giám đốc Cao?”
Ban đầu, Ninh Đức Phát vẫn luôn cười tủm tỉm, dáng vẻ tự tin như nắm chắc thắng lợi trong tay.
Nhưng sắc mặt của ông ta đột nhiên thay đổi, trở nên ngây dại.
Đối phương chẳng thèm khách khí mà cúp điện thoại, căn bản không cho Ninh Đức Phát ông ta chút mặt mũi nào!
Khóe mắt Ninh Đức Phát hơi run rẩy, sắc mặt cũng hơi đỏ lên.
“Tôi lại gọi một cuộc!”
Ninh Đức Phát thở sâu, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn hơn, ông ta lại mỉm cười rồi tiếp tục gọi điện thoại, nhưng lần này, đối phương căn bản còn không thèm nghe máy mà trực tiếp từ chối cuộc gọi.
Ninh Đức Phát lại gọi thêm một cuộc, đối phương nghe máy, nhưng vừa hàn huyên vài câu thì đã cúp máy luôn, còn chê cười Ninh Đức Phát ông ta đã trêu chọc phải người không nên trêu vào, cho nên không ai có thể cứu được ông ta, điều này khiến cho ông ta giận dữ đến mức suýt nữa đập điện thoại di động.
Sau mười mấy cuộc điện thoại, ông ta đã chết lặng, vứt điện thoại di động qua một bên, rồi ngồi ngây ra như phỗng.
Khuôn mặt bệnh trạng kia càng tái nhợt hơn vài phần, trong đôi mặt trợn to kia đã có vài phần hoảng sợ, và vài phần lo lắng không yên.
Đôi bàn tay của Ninh Đức Phát cũng bắt đầu run rẩy.
Ông ta đã ngang dọc thương trường rất nhiều năm, nhưng chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, dường như nhà họ Ninh của ông ta đã bị cô lập ở Thiên Hải, tất cả người quen, bạn bè cũ đều không dám nhận ông ta.
Thậm chí còn có người chê cười ông ta, cười ông ta không biết tự lượng sức mình, dây phải người không nên dây vào!
Nhà họ Ninh ông ta, rốt cuộc đã chọc phải nhân vật kinh khủng nào đây!
Ừng ực!
Ninh Đức Phát chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ông ta muốn cầm chén trà lên để uống một hớp nước.
Thế nhưng mà, bàn tay của ông ta run rẩy quá kịch liệt, nước trà không ngừng bắn tung tóe ra ngoài làm ướt vạt áo của ông ta.
Ninh Đức Phát đành phải chật vật đặt chén trà xuống.
Ông ta không nói gì, nhưng dáng vẻ này của ông ta đã nói nên hết thảy, Ninh Hoằng Đào ở bên cạnh thấy thế thì ngẩn ngơ, anh ta có chút không dám tin tưởng, tiếp theo, gương mặt của anh ta lại trở nên trắng bệch.
Cho dù là cha tự mình ra mặt mà cũng vô ích sao?
Uông Bích Hồng ở đối điện cũng thấy rõ, thân thể của bà ra run lên, trên mặt đã lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Tiếp tục như vậy, chắc chắn tập đoàn Vạn Hưng sẽ xong dời, đây chính là sản nghiệp chính của nhà họ Ninh họ, nếu như không có tập đoàn Vạn Hưng, thì nhà họ Ninh có thể còn bao nhiêu tài sản chứ?
Đến khi đó, ai còn để mặt nhà họ Ninh bọn họ?
Hiện tại, ít nhất thì nhà họ Ninh vẫn còn vài phần danh vọng, cũng coi như là nhân sĩ thượng lưu, nhưng đến khi bọn họ ngã xuống, thì ai cũng có thể giẫm lên đầu bọn họ!
“Làm sao bây giờ? Ông đừng im lặng nữa, nói gì đi chứ! Nghĩ biện pháp đi!” Uông Bích Hồng gầm thét với Ninh Đức Phát, bà ta đã như một kẻ điên, “Đều tại ông, tất cả đều tại ông sinh ra một đứa con hoang ác độc như vậy, con ranh đó muốn hại chết cả nhà chúng ta rồi!”
“Ông còn muốn nhận cô ta vào nhà? Ha ha! Nếu như không phải ông vẽ vời cho thêm chuyện, thì những chuyện này có thể xảy ra sao? Bây giờ thì hay rồi, cả nhà đều gặp nạn, Hoằng Đào và Nhất Phi đều bị ông hại chết rồi! Bây giờ ông vui rồi chứ!”