Cộc cộc cộc!
Ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Có người cuống cuồng, hoảng hốt lao vào phòng: “Chủ tịch Ninh!”
“Lại. . . lại là chuyện gì nữa?”
Ninh Hoằng Đào nhấc mắt nhìn qua, trái tim của anh ta khẽ run rẩy, không phải là tin xấu nữa chứ!
Người đến thở phì phò, rồi lo lắng nói: “Ngân hàng vừa gọi điện cho chúng ta, nói rằng muốn đòi lại khoản vay!”
Ninh Hoằng Đào nghe thấy thế thì toàn thân chấn động như gặp sét đánh.
Thân thể anh ta lung lay, có một loại xúc động như muốn ngất đi.
Giá cổ phiếu sụt giảm, các nhà cung cấp hủy bỏ hợp đồng đã khiến cho tập đoàn bị thương nặng, hiện giờ, ngân hàng lại còn đòi tiền, đây là muốn chơi chết tập đoàn Vạn Hưng sao!
Ai!
Là ai đang giở trò!
Đây tuyệt đối không phải trùng hợp, chắc chắn có người đang thao túng trong bóng tối, hơn nữa, năng lượng của người này còn cực kỳ kinh người.
Thế nhưng mà từ khi nào tập đoàn Vạn Hưng đã trêu chọc một kẻ thù như vậy?
Ninh Hoằng Đào khổ sở suy nghĩ, nhưng vẫn hơi mờ mịt.
Điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên.
“Chủ tịch! Không xong rồi, vừa có người đến xưởng kiểm tra, còn nói chúng ta không đủ điều kiện bảo vệ môi trường, cho nên nhà xưởng phải dừng làm việc!”
Ninh Đức Phát nghe xong thì lại ngẩn ngơ, tay run lên, ống nghe trượt xuống, rồi rơi xuống mặt bàn.
Âm thanh vang lên, khiến cho tâm thần của anh ta cũng chấn động theo.
Đến cùng. . . tập đoàn Vạn Hưng của anh ta đã trêu chọc nhân vật kinh khủng nào chứ!
Ninh Hoằng Đào ngồi tại chỗ, toàn thân không ức chế nổi mà run rẩy, trong lòng tràn đầy sợ hãi, lo lắng, anh ta căn bản không biết nên làm cái gì, cục diện bây giờ không phải thứ anh ta có thể xử lý.
Chẳng lẽ. . . lại là tên khốn kia?
Bỗng nhiên, Ninh Hoằng Đào hơi giật mình khi nghĩ đến tên khốn kia.
Anh ta cũng không gây thù chuốc oán với ai, ngoại trừ tên khốn kia!
Ý nghĩ này vừa hiện lên thì anh ta đã ngây dại, cảm thấy không thể nào tiếp nhận được.
Làm sao tên khốn kia có thể có năng lượng kinh khủng như vậy chứ?
Tên đó cũng không phải người Thiên Hải mà!
Uông Bích Hồng ở một bên thì ngây người rất lâu, bỗng nhiên run giọng nói: “Không. . . không phải là tên đó chứ?”
Bà ta càng nghĩ thì lại càng cảm thấy chính xác!
Nhưng bà ta lại có chút không dám tin tưởng, tên kia thật sự là một nhân vật kinh khủng còn lợi hại hơn nhà họ Ninh bà ta, thậm chí còn lợi hại hơn cả nhà họ Thang sao, chuyện này có thể sao? Đứa con hoang kia làm gì có số hưởng như vậy!
Nhưng mà suy nghĩ một chút, cộng thêm thái độ hôm đó của Thang phu nhân, còn cả những rắc rối ngày hôm nay, thì bà ta không thể không tin.
Gương mặt của bà ta càng ngày càng tái nhợt, trong lòng thì hơi hối hận.
Bà ta cũng không ngờ tên kia thật sự lại là một nhân vật lợi hại như vậy, bà ta còn tưởng rằng tên đó chỉ đến từ một địa phương nhỏ như thành phố H thì cũng không có địa vị gì đáng nói, cho nên căn bản không thèm để ý đến, cho nên hiện giờ mới có tai họa như này!
“Tất cả là do đứa con hoang kia! Chắc chắn là con ranh đó xui khiến!”
Rất nhanh, khuôn mặt bà ta đã đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi, căm hận nói: “Chắc hiện giờ cô ta rất đắc ý! Có thể leo lên nhân vật như vậy thì muốn chơi chết cả nhà chúng ta mới vui vẻ, mình biết ngay mà, dung mạo của cô ta giống hệt hồ ly tinh, đúng là không phải loại người tốt lành gì, tuổi còn nhỏ mà đã ác độc như vậy rồi!”
Ninh Hoằng Đào triệt để hoảng hốt, vẻ mặt như đưa đám nói: “Mẹ, làm sao bây giờ?”
Giờ phút này, anh ta làm gì còn dáng vẻ hăng hái như lúc nãy chứ!
Uông Bích Hồng cắn răng, mặt lộ ra vẻ dữ tợn, nói: “Về nhà tìm cha con! Ông ấy vẫn còn vài phần thể diện, tên khốn kia không thể đánh sụp nhà chúng ta! Cả đứa con hoang kia cũng đừng hòng đắc ý!”
Bà ta nói xong thì đứng bật dậy, mang theo con trai đi về nhà.
Vừa về đến nhà, bà ta đã gầm thét lên, hùng hùng hổ hổ quát mắng: “Đứa con hoang của ông có tiền đồ đấy! Vừa mới leo lên một nhân vật lợi hại mà đã muốn giết hết cả nhà chúng ta rồi đấy!”
Ninh Đức Phát nghe xong thì ngây người rất lâu.
Ông ta chỉ mới khoảng 50 tuổi, nhưng thân thể đã sụp đỏ, khuôn mặt ngay ngắn đã có vài phần bệnh trạng, tóc bạc đầy đầu, khiến cho ông ta càng lộ ra vẻ già nua, thân thể cao lớn cũng hơi gầy gò.
Ninh Đức Phát đang trong vườn hoa, trên bàn còn có một bộ trà cụ.
“Bà đang nói là. . .?” Ninh Đức Phát thì thào một câu, trong lòng tràn đầy hoảng hốt.
Đoạn thời gian trước, con trai và cả Bích Hồng đều đi qua thành phố H, sau khi trở về thì nói với ông ta rằng, đã gặp được người, nhưng người ta căn bản không muốn nhận thân, còn nói là, người ta đã tìm được nhà có tiền rồi.
Nghe Bích Hồng nói, thì tố chất của đối phương rất kém cỏi, còn mắng bà ấy, đêm hôm trước tình cờ gặp mặt còn phát sinh xung đột.
Chẳng qua là, nghe ý tứ của Bích Hồng, thì người này cũng có chút tiền, nhưng không có lai lịch gì đáng nói, thế thì tại sao bây giờ lại biến thành một nhân vật lợi hại có thể đem tập đoàn trở nên như thế này rồi?