Còn cả công ty sinh vật Thần Châu kia nữa, rõ ràng là ông chủ Kim lừa tên nhãi kia, tất cả mọi người đều cảm thấy tên nhãi kia ngu xuẩn, nhưng trên thực tế, có lẽ người ta đã biết rõ hình trạng của sinh vật Thần Châu rồi, cho nên mới mua lại.
Kết quả là, người ta vừa mua xong, thì công ty này lập tức từ công ty mấy trăm triệu biến thành công ty mấy chục tỷ!
Đây không phải là vận may, mà là thực lực!
Đinh Hồng Lượng càng nghĩ thì càng cảm thấy tên nhãi kia quá đáng sợ, đáng sợ đến mức khủng bố!
Cho nên những ngày gần đây ông ta đều hoảng sợ, tâm trạng luôn lo lắng bất an, luôn luôn sợ hãi tên nhãi kia sẽ tìm đến cửa.
Đoạn thời gian trước, ông ta cũng đã sử dụng vài thủ đoạn bẩn thỉu để đối phó tập đoàn Diệp thị.
Hai hôm nay ông ta còn không dám đi ra ngoài, sợ vừa ra ngoài sẽ xảy ra chuyện.
Lúc này, Đinh Vân Thụy đi qua, cười đắc ý nói: “Cha! Hôm nay con đã giúp cha, và giúp nhà chúng ta hả giận một phen.”
“Thật sao?” Đinh Hồng Lượng hơi giật mình, cũng có chút buồn bực.
Đứa con trai này cũng không có bản lãnh gì, làm sao có thể giúp mình hả giận?
“Đương nhiên! Cha, con nói cho cha biết nhé, hôm nay con trùng hợp gặp tên nhãi kia ở một quán bar, chính là tên nhãi họ Diệp kẻ thù của chúng ta!” Đinh Vân Thụy cười hì hì nói, biểu cảm trên mặt như đang khoe khoang một thành tựu rất huy hoàng.
Đinh Hồng Lượng ở đối diện vừa lấy một chai bia lạnh ra thì nghe thấy thế, cánh tay ông ta lập tức run rẩy.
Rầm!
Chai bia trượt khỏi tay rồi rơi xuống đất.
Nhưng mà, ông ta vẫn hồn nhiên không hay, mà chỉ đứng ngẩn người tại chỗ, trong đôi mắt dần dần mở to kia đã tràn đầy vẻ hoảng sợ và kinh hãi, sau đó lại xuất hiện một tia kinh hoàng.
Thật sự là sợ cái gì, thì cái đó sẽ đến!
Hiện giờ ông ta sợ hãi bất cứ thứ gì có tên nhãi kia, ông ta chỉ hy vọng tên nhãi kia quên mình đi, đừng bao giờ nhớ đến mình, kết quả là, con trai mình mình lại đụng phải, hơn nữa, nhìn dáng vẻ này thì dường như đã đắc tội với tên nhãi kia rồi!
Xong con bê!
Tâm thần của ông ta run rẩy kịch liệt, sắc mặt đã trắng bệch.
Đinh Vân Thụy căn bản không chú ý đến nét mặt của cha mình, anh ta vẫn đắc ý cười nói như cũ: “Hôm nay, con đã mắng tên kia một trận, còn chỉ vào mũi mà mắng, rất là sung sướng! Tên đó còn bị con mắng cho không dám nói câu nào luôn!”
“Tên kia rất vô dụng! Chỉ biết phá của là giỏi, tên đó còn mua một chiếc xe hơn 100 triệu, toàn cầu chỉ có một chiếc duy nhất thôi đấy! Cha, con tốt hơn tốt đó nhiều đúng không!”
“Con còn mắng tên đó là, chỉ bằng tên đó mà cũng dám đấu với cha, còn nói rằng, sớm muộn gì cha cũng chơi chết tên đó!”
Đinh Vân Thụy càng nói thì càng hưng phấn, sắc mắt đã đỏ bừng lên vì phấn khích.
Nhưng Đinh Hồng Lượng ở đối diện thì càng nghe sắc mặt càng trắng bệch hơn vài phần.
Đệch!
Triệt để xong đời rồi!
Coi như trước kia không có thì, thì sau khi nói như vậy người ta cũng sẽ hận đến chết, chứ đừng nói là trước kia còn có rất nhiều thù oán, chắc chắn tên nhãi kia sẽ nghĩ hết biện pháp để trả thù ông ta rồi!
Ông ta cũng không muốn rơi vào kết cục giống như ông chủ Kim kia!
Ông ta còn rất nhiều tiền mà vẫn chưa tiêu xài xong đây!
Làm sao bây giờ?
Đinh Hồng Lượng cuống cuồng nuốt một ngụm nước bọt để dịu tâm thần đang vô cùng khẩn trương của mình, hai tay của ông ta đã không tự chủ được mà run rẩy kịch liệt.
Đinh Vân Thụy lại cười hì hì, nói: “Cha, cha thấy vui vẻ chưa!”
Đinh Hồng Lượng nghe thấy thế thì bỗng nhiên nghiến chặt răng, khuôn mặt đỏ bừng lên vì cực kỳ cực kỳ phẫn nộ.
“Vui vẻ? Mày thấy tao đang vui vẻ à? Hả? Mày có bị mù hay không! Trông tao thế này mà giống như đang vui vẻ à?” Ông ta không nhịn được nữa, liền gầm rú lên, rồi lại vung tay quạt qua: “Cái thằng bất hiếu này, mày muốn hại chết tao à!”
Đinh Vân Thụy nhất thời sợ ngây người.
Ba!
Một bàn tay hung hăng vả lên mặt khiến cho anh ta lảo đảo một cái, rồi chỉ cảm thấy gương mặt nóng bừng bừng, đầu óc đầu ong ong, hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.
Đinh Vân Thụy vịn tường, quay người nhìn lại với vẻ khó tin, gương mặt hiện lên vẻ tủi thân, thét to: “Cha, cha làm gì vậy? Tại sao lại đánh con?”
“Mày biết mày đã làm gì không, mày chọc phải họa lớn rồi, tao đánh mày một bàn tay là còn nhẹ, tao. . .hôm nay tao phải quất chết mày!” Đinh Hồng Lượng cắn răng, rồi rút cái chày cán bột mỳ ở một bên lên, sau đó xông lên quất tới tấp vào người con trai mình.
“Thằng bất hiếu này!”
“Xem tao có đánh chết mày hay không!”
Đinh Hồng Lượng vừa quất vừa hung ác mắng.
Đinh Vân Thụy kêu la thảm thiết, sắc mặt cũng bị dọa đến trắng bệch, anh ta điên cuồng chạy trốn bốn phía, trong lúc nhất thời, đồ vật trong phòng khách rơi đầy đất, cả phòng khách đều biến thành một mảnh hỗn độn.
Đinh Hồng Lượng đuổi đánh một lúc lâu thì đã không còn sức lực, ông ta bỗng nhiên ném mạnh cái chày cán bột trong tay, thân thể lập tức mềm xuống, rồi ngã ngồi xuống đất, gương mặt kia đã trở nên trắng bệnh, tràn đầy tuyệt vọng.