Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 884 - Chương 884: Không Ai Làm Thì Để Tôi!

Chương 884: Không ai làm thì để tôi! Chương 884: Không ai làm thì để tôi!

Shinichi Amano lại nhìn về phía viện trưởng Dư, cuống cuồng kêu lên: “Viện trưởng Dư, các ông là người trong ngành, không thể nghe anh ta nói bậy được, một công tử nhà giàu trẻ tuổi như anh ta thì biết cái gì! Các ông không thể để cho anh ta làm ẩu!”

“Chuyện này. . .” Viện trưởng Dư nghe phiên dịch nói xong thì ngước mắt lên nhìn chủ tịch Diệp, rồi lại cười khổ.

Ông ta hơi suy nghĩ một chút, rồi nhỏ gióng khuyên nhủ: “Chủ tịch Diệp, giống như bác sĩ Shinichi Amano đã nói, chuyện này. . . không cần thiết! Không có chút hy vọng thành công nào, nếu làm tiếp cũng chỉ phí công, biện pháp tốt nhất vẫn là hủy bỏ. . .”

Viện trưởng Dư lại cười nói: “Hơn nữa, coi như muốn tiếp tục làm phẫu thuật, thì cũng không có người nào dám làm đâu!”

Viện trưởng Dư nghĩ rằng, chủ tịch Diệp chỉ nhất thời hứng khởi và xung động mà thôi, chủ tịch Diệp vừa mới thi giấy phép xong nên chắc cũng không hiểu về lĩnh vực phức tạp như khoa tim ngoại này! Sợ rằng chỉ có kiến thức nửa vời mà thôi!

Chỉ cần kiên nhẫn khuyên nhủ là được.

Diệp Mặc nhìn viện trưởng Dư, cười nhạt nói: “Không ai làm, vậy thì để tôi làm!”

Khuôn mặt tươi cười của viện trưởng Dư lập tức đọng lại, tiếp đó, đôi mắt dần dần mở to, tràn đầy vẻ không tin.

Chủ tịch Diệp. . . vừa nói cái gì cơ?

Sao chủ tịch Diệp. . . dám nói như vậy chứ!

Chủ tịch Diệp mới bao nhiêu tuổi chứ, chỉ vừa thi giấy phép xong thì làm gì có năng lực để thực hiện ca phẫu thuật này chứ, coi như là một ca phẫu thuật ruột thừa đơn giản cũng không làm được chứ đừng nói là một ca phẫu thuật cực kỳ phức tạp như này.

Đám bác sĩ Nhân Hoa còn lại cũng ngẩn ngơ, sau đó sắc mặt lại thay đổi mạnh mẽ.

Ông chủ trẻ tuổi này điên rồi à!

Làm sao dám nói lời như vậy chứu!

Đây chẳng phải là cầm mạng sống của người khác ra đùa sao!

Không ít người còn nhíu mày, lộ ra vẻ phẫn uất.

Lúc trước bọn họ còn cảm thấy ông chủ này rất tốt, nhưng không ngờ người này lại tự đại và xốc nổi như vậy!

Shinichi Amano mờ mịt hỏi: “Anh ta. . .anh ta vừa nói gì rồi?”

Ngay sau đó, ông ta thét lên một tiếng, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin nổi, “Cái gì? Điên rồi! Anh ta điên rồi! Đây là phạm tội đấy!”

Diệp Mặc lạnh lùng trừng mắt, không khách khí quát lên: “Im miệng!”

Sau đó, Diệp Mặc lại dùng giọng điệu không thể nghi ngờ để nói với viện trưởng Dư: “Viện trưởng Dư, ông không cần nói nhiều, cứ làm theo tôi nói là được, tất cả vẫn như cũ, chỉ thay tôi lên mổ chính, nếu như ông nghi ngờ năng lực của tôi, thì có thể gọi điện thoại cho Lưu Khải Nhân để hỏi.”

Diệp Mặc nói xong thì quay người đi ra ngoài.

Shinichi Amano mặt đỏ lên, không ngừng gào thét: “Người điên! Đây là người điên!”

Một thằng nhóc hơn 20 tuổi mà cũng dám làm mổ chính một ca phẫu thuật ông ta không dám mổ, đây chẳng phải điên thì là gì!

“Viện trưởng! Không thể được! Anh ta cũng không phải là bác sĩ!”

“Anh ta đang hại người!”

Đám bác sĩ Nhân Hoa cũng ào ào lên tiếng khuyên nhủ viện trưởng Dư.

Viện trưởng Dư đứng tại chỗ, ông ta hơi ho dự.

Nếu như mình không đồng ý thì sẽ làm ông chủ không vui, mình có thể bị đuổi việc, nhưng nếu như đồng ý thì lại có lỗi với lương tâm của chính mình!

“Chủ tịch Diệp là bác sĩ, vừa thi giấy phép. . .” Viện trưởng Dư cười khổ một tiếng, nói: “Mọi người chờ một lát, tôi đi gọi điện thoại cho Lưu Khải Nhân hỏi một chút đã, rồi bảo ông ấy khuyên nhủ chủ tịch Diệp luôn, dù sao ông ấy cũng rất thân với chủ tịch Diệp.”

Viện trưởng Dư nói xong thì đi ra ngoài gọi điện thoại.

Một lát sau, ông ta quay lại thì sắc mặt hơi hoảng hốt, giống như bị thứ gì đó kích thích vậy.

Đám bác sĩ vội vàng hỏi: “Viện trưởng, sao rồi?”

“Vẫn phẫu thuật như cũ!” Viện trưởng Dư ngẩng đầu lên, ánh mắt tan rã rốt cuộc cũng ngưng tụ lại, ông thì thào nói xong thì quay người đi ra ngoài, để lại một đám bác sĩ mờ mịt, thất thần đứng tại chỗ.

Shinichi Amano lại rống lên: “Điên! Điên hết rồi! Tất cả đều là kẻ điên!”

Mười một giờ ba mươi.

Diệp Mặc thay quần áo xong thì đi vào phòng giải phẫu, đi cùng Diệp Mặc còn có đám bác sĩ khoa tim ngoại kia, bọn họ đến để chế giễu, đồng thời cũng chuẩn bị sẵn sàng, một khi xảy ra chuyện thì sẽ ra tay cứu giúp, nhất định phải bảo vệ tính mạnh của bệnh nhân.

“Đến rồi!”

Một lát sau, một bóng người cất bước đi vào, dáng người cao lớn và thẳng tắp như kiếm, gương mặt đẹp trai đến mức khó tin đã bị chiếc khẩu trang che quá nửa, chỉ lộ ra đôi con người đen nhánh và thâm thúy.

Shinichi Amano đánh giá một chút rồi cười nói: “Cũng ra dáng đấy!”

Bầu không khí trong phòng giải phẫu khá nặng nề, đám y tá còn hiện lên vẻ mặt không tốt lắm, ánh mắt nhìn qua bóng người kia còn lóe lên một vệt nghi ngờ và lo lắng không yên.

Ca phẫu thuật này đến cả một chuyên gia quốc tế như bác sĩ Shinichi Amano cũng không dám làm, một người trẻ tuổi như chủ tịch Diệp lại dám làm, dưới cái nhìn của các cô thì chuyện này thật sự quá hoang đường!

Nhưng, viện trưởng đã nói các cô phải phối hợp, thì các cô cũng chỉ có thể làm theo, dù sao có xảy ra chuyện thì cũng không phải trách nhiệm của các cô.

“Bắt đầu đi!” Diệp Mặc đảo mắt quét qua, hít nhẹ một hơi rồi đi qua.

Bình Luận (0)
Comment