Thủ thuật ghép tim có độ khó siêu cao ở trong tay Diệp Mặc lại trở nên vô cùng nhẹ nhõm, mỗi một dao đều vô cùng thành tạo, giống như đã được tập luyện hàng nghìn, hàng vạn lần vậy, khi khâu lại mạch máu thì hai bàn tay tung bay nhay múa kia còn khiến cho người xem hoa cả mắt.
Đám y tá ở một bên cũng ngây người, từng người đều hoảng hốt thất thần.
Shinichi Amano thì đứng ngây người tại chỗ, hai mắt trợn tròn xoe, đầu óc ong ong trống rỗng.
Ông ta cảm thấy, mình đang trong một giấc mơ!
Bằng không thì tại sao lại xuất hiện một màn khó tin và hoang đường đến cỡ này chứ!
Một người trẻ 24 25 tuổi lại có kỹ thuật cao siêu hơn cả một chuyên gia nổi tiếng quốc tế như ông ta.
Hơn nữa, không chỉ cao siêu hơn một ít, mà là hoàn toàn vượt xa ông ta!
Shinichi Amano ngây người rất lâu, rồi bỗng nhiên lại sinh ra một loại cảm giác tuyệt vọng.
Mình học hành, luyện tập bao nhiêu năm trời mới có thể trở thành một chuyên gia quốc tế được người người kính ngưỡng, đối với một người coi danh dự quý hơn mạng như ông ta thì đây là một chuyện rất đáng kiêu ngạo.
Nhưng bây giờ, người trẻ tuổi này đã đánh nát lòng kiêu ngạo của ông ta.
Ông ta còn không sánh bằng một người trẻ tuổi thì có gì đáng giá kiêu ngạo chứ!
Khóe miệng Shinichi Amano dần dần xuất hiện nụ cười khổ, sắc mặt cũng trở nên suy sụp tinh thần, cũng không còn dáng vẻ phấn chấn như bình thường nữa.
“Đây tay này. . . quả thật là như thần!” Shinichi Amano lại xem thêm một lúc thì bỗng nhiên thì thào một câu, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ.
Đám bác sĩ Nhân Hoa cũng không tốt hơn bao nhiêu, cả đám đều ngây dại.
Mà bầu không khí ở trong phòng trực tiếp lại vô cùng náo nhiệt.
Bọn họ còn tưởng rằng, đây chỉ là một ca phẫu thuật ống dẫn tim, nhưng không ngờ lại còn tiếp tục cấy ghép tim, khiến cho bọn họ nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Diệp Mặc khâu lại vết thương, cắt chỉ, rồi thả dao phẫu thuật trong tay xuống, rốt cuộc cũng thở phào một hơi.
“Kết thúc!”
Cuối cùng cũng hoàn thành!
Tất cả đều thuận lợi như những gì hắn dự liệu.
Sau khi quan sát thêm một lúc mà vẫn không thấy vấn đề gì, thì Diệp Mặc mới quay người đi ra ngoài, hắn cởi khẩu trang và quần áo giải phẫu ra, rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía viện trưởng Dư đang chờ ở bên ngoài.
Giờ phút này, mặt mũi viện trưởng Dư tràn đầy hoảng hốt và chấn động.
Ông ta vẫn còn chưa thoát khỏi cơn rung động.
Mặc dù Lưu Khải Nhân đã nói với ông ta, còn vỗ ngực cam đoan rằng y thuật của vị này rất cao siêu, nhưng mà đáy lòng ông ta vẫn còn có một tia nghi ngờ, dù sao vị này cũng quá trẻ tuổi!
Ai có thể tin tưởng chuyện một người thanh niên 24 25 tuổi lại có y thuật cao siêu hơn cả một chuyên gia nổi tiếng quốc tế hơn 40 tuổi chứ!
Mãi cho đến khi tận mắt nhìn thấy, thì ông ta mới không thể không tin.
“Chủ tịch Diệp!”
Khi người đến gần ông ta mới lấy lại tinh thần, cuống quít hô lên một tiếng, thần sắc còn cung kinh hơn trước kia vài phần.
Viện trưởng Dư ngẩng đầu lên, nhiệt tình cười nói: “Ngài khổ cực rồi!”
Diệp Mặc hơi lắc đầu, cười khẽ nói: “Không có gì!”
Đối với Diệp Mặc mà nói thì ca phẫu thuật mấy tiếng này không tính là gì, thậm chí hắn còn không thấy uể oải chút nào.
Viện trưởng Dư dò xét Diệp Mặc từ trên xuống dưới một lần, thì trong lòng lại càng rung động hơn.
Bất cứ ai trải qua một ca phẫu thuật dài dặc thì cũng sẽ mệt mỏi, nhưng mà chủ tịch Diệp lại không mệt mỏi một chút nào, trái lại tinh thần còn rất phấn chấn, quả thật có chút đáng sợ!
Cửa phòng giải phẫu ở phía sau mở ra, một đám bác sĩ đi ra: “Chủ tịch Diệp!”
Thần sắc của bọn họ cũng trở nên vô cùng cung kính, ngay cả trong ánh mắt cũng có vài phần sợ hãi lẫn thán phục.
Shinichi Amano cũng đi ra, ông ta tháo khẩu trang, rồi bước nhanh qua, khom người nói: “Thật xin lỗi!”
Khuôn mặt ông ta đỏ lên vì xấu hổ.
Lúc trước, ông ta vẫn nghi ngờ năng lực của người này, còn bởi vì tuổi tác mà xem thường người này, bây giờ nghĩ lại thì ông ta liền có chút xấu hổ.
Diệp Mặc hơi giật mình, bật cười nói: “Bác sĩ Shinichi Amano, ông làm gì vậy?”
Mặc dù Shinichi Amano này hơi kiêu ngạo, nhưng người ta cũng có bản lãnh thật sự, mà chuyện này cũng không phải là sai lầm của ông ta, cho nên cũng không cần như vậy.
Shinichi Amano lại nói: “Thật sự rất xin lỗi!”
Có bác sĩ hiểu tiếng nước N cười nói: “Bác sĩ Shinichi Amano, chủ tịch Diệp đã nói không cần như vậy!”
Shinichi Amano vội vàng dùng tiếng Hoa quốc nói: “Nên mà! Nên mà!”
Một lúc sau ông ta mới ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười nhiệt tình và cung kính.
Shinichi Amano nhìn gương mặt đẹp trai đến lóa mắt ở trước mặt này thì lại hơi thất thần, một gương mặt hoàn mỹ như vậy, cộng thêm một thân y thuật cao siêu, đây rốt cuộc là người nào chứ?
Thật sự là quá khó tin!
Quả thật. . . như là thần!
Shinichi Amano nghĩ đến động tác của đôi bàn tay kia thì tâm thần lại rung động, rồi sinh ra một loại cảm giác sùng bái mãnh liệt, cũng cảm thấy bóng người trước mặt này trở nên vô cùng cao lớn và lóa mắt.
Tỏng lòng ông ta sợ hãi thán phục một phen, rồi lộ ra vẻ khiêm tốn, hỏi: “Chủ tịch Diệp, ngài luyện tập những thủ pháp vừa rồi như thế nào vậy, phải làm như thế nào mới có thể đạt đến trình độ như ngài?”
“Chuyện này à!” Diệp Mặc cười nói: “Sau này rảnh rối thì tôi sẽ hướng dẫn ông!”
“Được!” Shinichi Amano nghe thấy phiên dịch nói thì lập tức kích động.
“Tôi vừa xem rồi, trạng thái của bình nhân vẫn khá ổn định, người nhà? Tôi không đi gặp đâu! Ông đi đi! Đi nói cho bọn họ tin tốt đi, tôi phải về nhà nấu cơm và trông con đây!”
Diệp Mặc vừa đi vừa trò chuyện với viện trưởng Dư.
Hắn vội vàng thay quần áo rồi rời đi.