Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 887 - Chương 887: Bọn Nhỏ Một Tuổi Rồi!

Chương 887: Bọn nhỏ một tuổi rồi! Chương 887: Bọn nhỏ một tuổi rồi!

Diệp Mặc về đến nhà thì đã là sáu giờ hơn.

Dương Mạn Ny nhìn thấy Diệp Mặc thì kinh ngạc hỏi: “Sao anh về muộn thế?”

Trưa nay, Diệp Mặc đã gọi điện thoại nói rằng bệnh viện có việc nên sẽ về muộn, nhưng cô cảm thấy rất kỳ lạ, Diệp Mặc có thể làm gì ở bệnh viện mà cần về muộn chứ!

Diệp Mặc thay giày, cười nói: “Họp thôi!”

Hắn cũng không tiện nói rằng mình làm phẫu thuật cho bệnh nhân.

“A!” Dương Mạn Ny lên tiếng, cũng không hỏi gì nữa.

Cô quay người đi về phía phòng khách. “ Chiều này tôi và Ngọc Tình đã đi dạo, còn mua rất nhiều thứ nữa!”

Dương Mạn Ny ngồi xuống ghế sô pha, rồi bắt đầu chỉnh lý đèn nháy trên bàn trà.

Tô Ngọc Tình ở trên gác nghe thấy tiếng động thì ôm hai đứa bé đi xuống.

“Anh về rồi à!”

Hình như bọn nhỏ vừa ngủ dậy, nên hai mắt vẫn híp lại, còn lộ ra vẻ mê man.

Tô Ngọc Tình cười nói: “Chiều nay bọn em cho các con đi chơi hơi lâu, cho nên các con hơi mệt!”

Diệp Mặc đưa tay ôm hai đứa bé, rồi nghiêng người hôn lên má Tô Ngọc Tình một cái.

Nàng lập tức cười vui vẻ, trong mắt đầy vẻ ngọt ngào.

“Em và chị Mạn Ny còn mua rất nhiều thứ! Còn có nguyên liệu làm bánh kem nữa, còn có đèn nháy, nến, bóng bay. . .!” Nàng duỗi tay ngọc, kéo Diệp Mặc đi vào phòng khách.

Ngày mai chính là sinh nhật tròn một tuổi của hai đứa bé.

Diệp Mặc ôm hai đứa bé trong ngực, cười nói: “Ngày mai cha sẽ làm cho các con một cái bánh sinh nhật siêu to siêu đẹp!”

Hắn lại nhìn thoáng qua đống đồ vật hai cô gái mua, rồi mới đặt hai đứa bé xuống, sau đó đi nấu cơm.

Hôm nay Diệp Mặc vẫn live stream đến nửa đêm rồi mới đi ngủ.

Sáu giờ hơn, Diệp Mặc tỉnh dậy.

Người ngọc vẫn đang ngủ say, cánh tay trắng đang đặt lên ngực hắn, bờ môi đỏ mọng khẽ nhếch, mỗi khi hô hấp lại phun ra một hương thơm ấm áp.

Diệp Mặc có thể cảm nhận được cánh tay của mình truyền đến một cảm giác áp bách tràn đầy co giãn, hắn lại khẽ ngửi, mùi thơm cơ thể mê người của nàng lập tức xông vào mũi khiến cho người ta say mê.

Ánh mắt Diệp Mặc lại nhìn thoáng xuống dưới thì tâm thần lại nóng lên.

“Mấy giờ rồi nha!”

Tô Ngọc Tình mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đôi mắt đẹp mông lung hơi mở ra, sau đó, dường như nàng cảm ứng được gì đó nên hơi giật mình, khuôn mặt mềm mại đã đỏ lên, hai con người trong sáng kia như đã xuất hiện một vệt nước long lanh.

Nàng liếc mắt qua, ánh mắt vừa xấu hổ vừa e sợ.

“Anh. . . sao anh vẫn còn tinh lực cơ à, em không chịu được nữa rồi!” Nàng đỏ mặt, nói thầm một câu, rồi di chuyển chiếc đùi ngọc ở trên người Diệp Mặc đi, sau đó dứt khoát nhắm mắt giả vờ ngủ.

Trong căn phòng mờ tối, trái tim người ngọc đập thình thịch!

Gương mặt trắng nõn đã nổi lên một mảnh ửng đỏ.

Sao anh ấy không biết mệt nhỉ!

Chính mình cũng còn trẻ, nhưng mà làm sao lại không chịu nổi!

Nàng âm thầm nói thầm vài câu, lại nghĩ đến những cảnh tượng kiều diễm đêm hôm qua thì khuôn mặt không khỏi đỏ hơn vài phần, nàng xấu hổ đem mặt chôn vào trong gối, cũng không dám mở mắt ra.

Diệp Mặc nhìn thấy nàng như vậy thì bỗng nhiên bật cười

Hắn lại xoay người, ôm lấy vòng eo thon gọn, uyển chuyển và mềm mại như rắn nước của nàng.

Thân thể mềm mại của nàng nhất thời cứng đờ, sau đó lại hơi nóng lên, lại còn hơi khẩn trương.

Diệp Mặc đè tâm tư xuống, dịu dàng nói: “Em lại ngủ thêm một lát đi!”

“Ừm!”

Nàng trầm thấp trả lời, trong lòng lại thở phào một hơi, thật ra thì cũng không phải không được, mặc dù nàng hơi mệt nhưng vẫn có thể chịu đựng được, nhưng chỉ sợ giờ này bọn nhỏ đột nhiên tỉnh dậy, như vậy thì sẽ rất xấu hổ.

Diệp Mặc chờ nàng ngủ say thì mới nhẹ nhàng đứng dậy.

Hắn đã nghe thấy âm thanh bên phía bọn nhỏ.

Diệp Mặc mang hai đứa bé xuống nhà rồi bắt đầu bận rộn, chờ làm đồ ăn bổ sung, pha sữa, cho bọn hai đứa bé ăn no thì hắn mới bắt đầu làm bữa sáng.

Hơn bảy giờ, Dương Mạn Ny tỉnh dậy, cô đi vào phòng bếp để lấy chai nước.

“Chào buổi sáng!”

Khi nhìn thấy Diệp Mặc mặc một chiếc áo sơ mi trắng đứng trước bếp, thì cô không khỏi ngơ ngác một chút, bỗng nhiên lại nhớ đến hình ảnh buổi sáng hôm nọ, một màn kia vẫn rất mới mẻ trong ký ức của nàng.

Có lúc còn nhớ đến thì nỗi lòng lại có chút xao động.

Diệp Mặc quay người nhìn Dương Mạn Ny.

“Chào buổi sáng!”

Dương Mạn Ny nhất thời đỏ mặt, rồi quay đầu đi về phòng.

“Mùa hè, khiến cho người cũng trở nên nóng!”

Cô nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ rồi thở dài, sau đó lao vào tắm.

Nước lạnh trút xuống người mới có thể miễn cưỡng đè lại nỗi lòng xao động của cô, sau khi ra ngoài thì chọn một bộ đồ lót viền ren, lại thêm một chiếc váy đầm, thế là ok.

Mùa hè rất nóng, nên cô cũng không muốn đi tất chân.

Dương Mạn Ny trang điểm đơn giản xong thì mới đi ra ngoài, khi nhìn thấy Diệp Mặc thì ánh mắt có hơi khác thường, nhưng đã bình thường hơi nhiều.

Dương Mạn Ny lại ngồi xuống chơi với bọn nhỏ ơ phòng khách.

Bình Luận (0)
Comment