Hơn 9 giờ, Tô Ngọc Tình mới đi xuống, ba người ăn sáng xong thì bắt đầu bận rộn, Diệp Mặc vội vàng vào bếp làm bánh gato, hai người Ngọc Tình thì bắt đầu trang trí đèn, bóng bay và nến. . .
Đến giữa trưa mọi người nghỉ ngơi ăn cơm, buổi chiều lại tiếp tục, bận đến tận 4 giờ chiều mới xong xuôi.
Diệp Mặc cũng đã làm bánh gato, đây là một cái bánh gato hình lâu đài cực to.
Hắn còn thay hai bộ quần áo mới cho hai đứa bé, còn có một bộ vòng tay mới làm xong, sinh nhật mà, phải ăn diện một chút.
Hai người Ngọc Tình nhìn thấy đều liên tục tán thưởng.
“Đáng yêu quá!”
Tách tách! Tách tách!
Dương Mạn Ny liên tục chụp ảnh bọn nhỏ, khi cô chụp xong thì Diệp Mặc lại chụp cho hai cô gái và hai đứa bé một đống ảnh để làm kỷ niệm.
Sáu giờ hơn, bên ngoài đã hơi tối, trong phòng mới bắt đầu đốt nén, đèn nháy cũng bắt đầu phát sáng.
“Sinh nhật vui vẻ!”
Hai đứa bé một mực cười khanh khách, gương mặt luôn treo nụ cười vui vẻ.
Diệp Mặc đang ôm con thì bỗng nhiên âm thanh của hệ thống vang lên.
[Đinh! Bọn nhỏ rất vui vẻ, thanh công phát động nhiệm vụ, làm bạn với bọn nhỏ hai tiếng, có thể nhận được một phần thưởng ngẫu nhiên.]
Diệp Mặc mỉm cười, hắn cũng không quá để ý, mà tiếp tục chơi với bọn nhỏ, sau khi hát xong bài hát sinh nhật thì đến khâu cắt bánh gato, hai đứa bé còn nhỏ nên không ăn được quá nhiều nên chỉ cắt một chút cho bọn chúng nếm.
Tô Ngọc Tình cắt một miếng bánh, rồi dùng thìa xắn một miếng nhỏ, đưa đến bên miệng Diệp Mặc, cười nói: “A! Há mồm!”
Diệp Mặc hơi giật mình, rồi vẫn hé miệng cắn miếng bánh gato này.
“Ngọt không?” Náng mím môi cười rực rỡ.
Bỗng nhiên lại vươn tay ngọc quệt chút bơ dính trên môi Diệp Mặc, rồi lại chậm rãi nghiêng người, bở môi đỏ mang theo một tia khí tức nóng bỏng đã in lên.
Môi của nàng rất ngọt, rất ấp ám và trơn mềnm còn có một chút mùi dâu tây, tăng thêm vị ngọt của bơ sữa thì lại càng ngọt hơn vài phần.
Ô ô!
Đôi mắt đẹp của nàng hơi híp lại, nàng cũng bị tư vị này làm cho mê mẩn.
Rất lâu sau thì nàng mới tách ra, sắc mặt đã hơi ửng đỏ.
Tô Ngọc Tình cúi đầu xuống thì nhìn thấy hai đứa bé đang nhìn nhìn với ánh mắt trông mong thì bất cười, “Được rồi được rồi! Các con cũng có phần!” Nàng lại cúi đầu xuống hôn lên gương mặt của hai đứa bé.
Tô Ngọc Tình đứng dậy đi về phía Dương Mạn Ny.
“Chị Mạn Ny, qua ăn một chút đi, có cần em phải mang qua cho chị ăn không?”
“Đừng đừng đừng! Để chị tự ăn, ai nha! Rơi mất rồi!”
Hai cô gái trêu đùa một trận, tiếng cười vang lên không ngừng.
Bất tri bất giác, thời gian đã trôi qua, âm thanh của hệ thống lại vang lên.
[Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành, bắt đầu lựa chọn phần thưởng ngẫu nhiên. . .]
[Đinh! Chúc mừng ký chủ, nhận được 5% cổ phần của tập đoàn Moet Hennessy!]
“Tập đoàn Moet Hennessy?”
Diệp Mặc hơi giật mình.
Hắn cũng không xa lạ gì tập đoàn này, đây là một tập đoàn lớn sở hữu rất nhiều thương hiệu xa xỉ trên thế giới như Dior, LV, Bvlgari. . . tất cả đều thuộc về tập đoàn này.
“Cũng không tệ!” Diệp Mặc âm thầm nói một câu, rồi cũng không để ý nữa.
Hơn 9 giờ, Diệp Mặc thu dọn gian phòng, rồi lại tắm rửa và dỗ hai đứa bé đi ngủ, hôm nay hắn không live stream mà chỉ up lên một đoạn video sinh nhật bọn nhỏ, video vừa up lên thì đã có rất nhiều like, độ hot cũng khá kinh người.
Ngày hôm sau, Diệp Mặc vào xem thì thấy video đã lên bảng video hot.
“Còn lên cả bảng cơ à!”
Hắn làm bữa sáng xong thì chờ Ngọc Tình dậy, ăn bữa sáng xong thì Diệp Mặc mới ra ngoài, đi đến sinh vật Thần Châu.
Hắn muốn qua xem các hạng mục nghiên cứu đã tiến triển đến đâu rồi.
Diệp Mặc vừa đỗ xe xong, chỉ thấy một chiếc Ferrari cũng dừng lại, một bóng người tịnh lệ bước xuống xe, chính là Trác Lâm.
Trác Lâm cầm túi xách, đóng cửa xe lại, nhún nhảy đi qua, trong đôi mắt đẹp kia tràn đầy vẻ hân hoan và vui vẻ.
“Anh Diệp! Anh về rồi à!”
Hai người vừa hàn huyên vừa di vào trong công ty.
Bỗng nhiên Trác Lâm nhớ đến một chuyện, liền nhỏ giọng nói: “À đúng rồi, cha tôi để tôi hỏi anh xem lúc nào rảnh, ông ấy muốn mời anh ăn cơm!”
“Cha cô?” Diệp Mặc hơi giật mình, sắc mặt cũng hơi cổ quái.
Mình cũng chưa gặp cha của Trác Lâm, cũng không quen biết, vậy thì mời mình ăn cơm làm gì?
Nhưng khi suy nghĩ lại một chút, hiện giờ Trác Lâm làm ở công ty mình, người làm cha tất nhiên phải quan tâm, cho nên mời mình ăn bữa cơm để mình chiếu cố Trác Lâm một chút cũng là lẽ thường tình.
Trác Lâm khoát tay cười nói: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, anh không đồng ý cũng không sao, không cần để ý đến ông ấy!”
Nếu như không phải cô xin cha mình một số tiền lớn để đầu tư vào sinh vật Thần Châu này thì cô còn lâu mới để ý đến ông! Căn bản là lười thèm hỏi giúp ông!