Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 92 - Chương 92: Tất Chân Cũng Không Thơm

Chương 92: Tất chân cũng không thơm Chương 92: Tất chân cũng không thơm

Trong văn phòng, Chủ tịch Tào đang cầm điện thoại, trên mặt hiện lên vẻ chấn động mãnh liệt.

Địa vị của đối phương quá lớn!

Nhân vật mà có thể tùy tiện sử dụng vài tỷ tiền mặt, thì mình không thể nào tưởng tượng nổi lai lịch và địa vị của đối phương.

Sau lưng của vị Thiên Hậu này, hình như không có nhà tư bản nào lợi hại như vậy mới đúng.

Chẳng lẽ là cha của đứa bé?

Chính là một vị đại lão trong làng giải trí giống như lời đồn đã nói sao?

Nhưng mà những người được gọi là đại lão trong làng giải trí này, cũng không có ai có tiền như vậy, hơn nữa nghe giọng nói của đối phương thì có vẻ như rất trẻ trung, chỉ khoảng 20 tuổi thôi.

Chủ tịch Tào càng nghĩ càng không rõ.

Thân phận vị Diệp tiên sinh này giống như một câu đố, khiến cho Chủ tịch Tào không nhìn thấu, thậm chí khiến cho Chủ tịch Tào cảm thấy hơi kiêng kị, không dám tìm hiểu nghiên cứu sâu hơn.

“Chỉ sợ lai lịch và địa vị của vị Diệp tiên sinh này rất khủng bố!”

Chủ tịch Tào âm thầm thở dài.

Thần sắc của Chủ tịch Tào lập tức thay đổi, lau sạch những suy nghĩ trong đầu.

“Diệp tiên sinh!”

Trên mặt Chủ tịch Tào hiện lên một nụ cười, giọng nói cũng trở nên cung kính hơn: “Nếu ngài đã là đại cổ đông của tập đoàn chúng ta thì còn nói đến tiền làm gì! Việc này tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa, đảm bảo từ nay về sau, tất cả những tin tức mặt trái nào của Tô Thiên Hậu cũng sẽ không thể leo được lên hot search.”

“Chủ tịch Tào thật đúng là rất sảng khoái.”

“Ha ha! Nào có! Nào có!”

Sau khi khách sáo vài câu thì Chủ tịch Tào cúp điện thoại.

Phù----

Chủ tịch Tào thở phào một hơi.

Châm một điếu thuốc, rít vào hơi, hòa hoãn lại tinh thần, Chủ tịch Tào mới cầm điện thoại lên, gọi cho giám đốc Lưu chuyên quản lý hot search.

“Cái gì? Triệt tiêu tất cả sao?”

Sau khi giám đốc Lưu nhận điện thoại xong thì cả người ngây ra.

Đối phương sử dụng thần thông gì mà khiến cho Chủ tịch Tào phải tự mình lên tiếng?

“Đúng thế, toàn bộ!”

“Thế nhưng mà…chúng ta đã thu tiền của một bên khác rồi!”

Giám đốc Lưu khó xử.

Tiền đã nhận rồi, hiện giờ lại muốn rút lui không làm, việc này đúng là rất khó xử!

“Trả lại là được!”

“Vâng vâng! Em lập tức đi xử lý ngay!”

“Còn nữa, từ nay về sau, tất cả những tin tức mặt trái liên quan đến Tô Thiên Hậu đều không thể lên hot search nữa.”

“Cái…cái gì?”

Giám đốc Lưu nghe thấy thế thì ngẩn ngơ, vẻ mặt cũng hiện lên vẻ không tin nổi.

“Cậu không nghe rõ à?”

Giọng nói của Chủ tịch Tào có vẻ không vui.

“Vâng! Em nghe rõ! Sếp yên tâm, em nhất định sẽ xử lý tốt.”

Giám đốc Lưu vội vàng lên tiếng.

Sau khi Giám đốc Lưu để điện thoại xuống, thì lông mày đã vặn chặt lại.

Chuyện này, có gì đó sai sai!

Người có thể để cho Chủ tịch Tào tự mình lên tiếng, hơn nữa từ giờ trở đi còn phải ngăn chặn tất cả những tin tức mặt trái leo lên hot search, đãi ngộ này chưa từng có vị nghệ sĩ nào được hưởng thụ.

Nhất định phải là một vị đại lão cực kỳ kinh khủng đã ra mặt!

Bối cảnh này, thần thông này…quả thật là không dám nghĩ đến!

Giám đốc Lưu hơi rùng mình một cái, rồi mới lấy lại tinh thần.

Mình chỉ là một giám đốc nhỏ, tốt nhất là không nên xen vào mấy chuyện của các vị đại lão này.

“Nhưng phải nói sao với Tổng giám đốc Lý bây giờ? Tiền thì đã nhận rồi, giờ lại trả lại thì cũng không hay.”

Tiếp đó, vị Giám đốc Lưu này lại lâm vào tình trạng khó xử.

Do dự hồi lâu, Giám đốc Lưu vẫn cầm điện thoại lên bấm một dãy số.

“Giám đốc Lưu, có chuyện gì sao? Tôi đã chuyển tiền rồi mà.”

Công ty giải trí Kim Sư, văn phòng Tổng giám đốc.

Một người đàn ông bụng phệ gần 50 tuổi nhận điện thoại, cười to nói.

Trên đùi người đàn ông này, còn có một phụ nữ diễm lệ mặc một bồ đồ văn phòng, đôi chân thon dài còn được bao bọc bởi một đôi tất chân màu đen cực kỳ gợi cảm, đây chính là thư ký của Tổng giám đốc Lý.

Tổng giám đốc Lý một tay cầm điện thoại, một tay đang vuốt ve trên đôi tất chân màu đen.

“Tổng giám đốc Lý, thật xin lỗi! Tiền của ngài, nhất định chúng ta sẽ trả lại.” Giám đốc Lưu nói với vẻ áy náy.

“Sao thế? Cậu chê tiền quá ít à?”

Sắc mặt Tổng giám đốc Lý thay đổi, trầm giọng quát hỏi.

“Không phải, không phải thế.” Giám đốc Lưu vội vàng nói.

“Vậy thì là đối phương ra giá cao hơn à?”

“Cũng không khác lắm!” Giám đốc Lưu hơi do dự rồi vẫn nói.

“Đối phương ra bao nhiêu?”

“Việc này…không tiện tiết lộ.” Giám đốc Lưu nói.

Thật ra thì chính Giám đốc Lưu cũng không biết.

“Cậu không nói, thì tôi thêm tiền kiểu gì? Các cậu không muốn kiếm tiền à?” Tổng giám đốc Lý cười nói: “Giám đốc Lưu, cậu cũng biết thực lực của tôi nhỉ, tôi không phải người không có tiền, cậu cứ ra giá đi.”

Giám đốc Lưu vẫn im lặng.

“Thế này đi, bất kể là đối phương ra bao nhiêu tiền, tôi đều sẽ trả gấp đôi, như vậy được rồi chứ?” Tổng giám đốc Lý cười ha ha, rất hào sảng nói.

“Ông chủ, ngài thật lợi hại.” Tiểu Bí cười khanh khách nói, vẻ mặt tràn đầy sùng bái.

“Ha ha.” Tổng giám đốc Lý cười to hơn: “Đã có khi nào tôi không lợi hại chứ!”

Nói xong liền giơ tay lên vỗ xuỗng cặp mông nở nang của Tiểu Bí.

“Ai nha! Ngài quá xấu rồi.” Tiểu Bí làm nũng.

Giám đốc Lưu ở đầu dây bên kia nghe đến trợn trắng mắt.

Bình Luận (0)
Comment