“Tổng giám đốc Lý, là thế này! Đối phương cho rất nhiều tiền, vô số tiền, đoán chừng là ông không có thực lực để đưa gấp hai tiền đâu. Hơn nữa, đây là chuyện mà Chủ tịch Tào tự mình lên tiếng, ông cũng hiểu điều này có nghĩa là gì chứ.”
“Địa vị của đối phương vô cùng lớn! Ông không trêu chọc nổi đâu, bỏ đi thì hơn!” Giám đốc Lưu nói.
Giám đốc Lưu nói xong thì liền cúp điện thoại.
Sắc mặt của Tổng giám đốc Lý lập tức cứng đờ.
Ngay sau đó, biến thành màu gan heo.
“Tên khốn nạn này!”
Tổng giám đốc Lý giận dữ hét lên, đập vỡ luôn chiếc điện thoại trong tay.
Tiểu Bí bên cạnh run lên, ngồi câm như hến.
“Dám nói tôi không có thực lực sao? Không thể trêu vào? Mẹ nó, dám xem thường ông mày à?” Tổng giám đốc Lý giận dữ gào thét.
Một lát sau, Tổng giám đốc Lý mới đè xuống được cơn giạn, khi nhìn thấy cặp đùi đẹp và đôi tất chân màu đen trước mặt, thì lại nhăn mày lại.
Ban đầu Tổng giám đốc Lý rất ưa thích tất chân, nhưng hiện giờ đã không thơm nữa rồi.
“Mau cút đi!”
Tổng giám đốc Lý không kiên nhẫn, vung tay đuổi người đi.
Tiểu Bí bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, cuống quít đi ra khỏi phòng.
“Mẹ kiếp! Chó chết!”
Trong văn phòng, lại truyền ra tiếng mắng chửi và âm thanh đổ vỡ, kéo dài rất lâu.
…….
“Động tác còn rất nhanh!”
Một tiếng sau, Diệp Mặc mở Weibo ra xem, tìm tòi một chút, đã không thấy bất cứ tin tức bôi đen Tô Ngọc Tình nào nữa.
“Rất tốt.”
Diệp Mặc để điện thoại di động xuống, bắt đầu tập trung vào công việc.
Buổi tối, ăn cơm tối xong, Diệp Mặc liền nghe thấy Tô Ngọc Tình gọi điện thoại cho Dương Mạn Ny.
“Hôm nay thật là lạ! Hình như tất cả những lời đồn thổi về em đều biến mất hết rồi, hiện giờ trong vòng đang đồn rằng, bên cạnh chúng ta có một vị đại lão cực kỳ lợi hại, chẳng qua là chị cũng rất khó hiểu, chúng ta lấy đâu ra đại lão!”
Dương Mạn Ny ở đầu dây bên kia nói với giọng nghi ngờ.
“Đúng thế! Em cũng thấy rất kỳ lạ!” Tô Ngọc Tình cũng cau mày.
Nàng cũng nghĩ mãi mà không rõ.
“Ngọc Tình, có phải em có chuyện gì gạt chị hay không, bên cạnh em có một vị đại lão sao?” Dương Mạn Ny nhỏ giọng nói.
“Làm gì có chứ.”
“Được rồi, chị tin tưởng em!” Dương Mạn Ny nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
Trước kia, có rất nhiều người theo đuổi tán tỉnh Ngọc Tình, người trong làng giải trí hay giới kinh doanh đều có cả. Không nói quá chứ, người theo đuổi Ngọc Tình phải xếp đủ một vòng trái đất, nhưng mà Ngọc Tình lại không hề động tâm với bất cứ ai trong số đó.
Cho nên, Ngọc Tình sẽ không vì một ít lợi ích, mà bán rẻ bản thân, leo lên người khác.
Nhưng mà chuyện ngày hôm này là sao ta?
Dương Mạn Ny vỗ vỗ trán, nghĩ thế nào cũng không ra!
……
“Em ăn chút trái cây đi này.”
Diệp Mặc cầm đĩa trái cây đi vào phòng của Tô Ngọc Tình.
Tô Ngọc Tình đang đắp mặt nạ, gọi video call với Dương Mạn Ny.
Trên người nàng mặc một bộ đồ ngủ tơ tằm, mềm mại mỏng manh, đem dáng người uyển chuyển nóng bỏng của nàng hiện ra không sót chút nào, nhất là đường cong từ mông xuống eo, quả thật là kinh tâm động phách.
Đôi vai và một mảnh trắng như tuyết ở trước ngực đều vô cùng chói mắt.
“Vâng!” nàng xoay người lại, cười nói rất thân thiết.
Diệp Mặc đi qua, đặt đĩa trái cây lên bàn.
“Ừm! Ăn ngon quá, anh cũng ăn thử đi.”
Tô Ngọc Tình xiên một miếng xoài, cắn thử một miếng nhỏ, rồi lại đưa về phía Diệp Mặc.
“Này này, hai người có biết xấu hổ hay không?” Dương Mạn Ny không nhịn nổi đành phải lên tiếng.
Hai người này, còn phát ‘cơm chó’ cho mình nữa.
“Xấu hổ cái gì nha, anh ấy vất vả gọt hoa quả cho em, em để cho anh ấy ăn thử một miếng thì làm sao chứ.” Tô Ngọc Tình cười ngọt ngào nói.
Dương Mạn Ny liếc mắt.
“Chúng ta vừa nói đến đâu rồi, à đúng rồi, nếu như em không có, chị cũng không có, thế thì chuyện ngày hôm nay thật kỳ quái.” Tiếp đó, Dương Mạn Ny cau mày nói.
“Chuyện gì thế?”
Diệp Mặc giả vờ như không biết gì cả, mà hỏi thăm.
“Hôm nay…”
Dương Mạn Ny kể lại một lần: “Diệp Mặc, anh nói xem có lạ không?”
“Chuyện này thì có gì mà lạ.” Diệp Mặc nhún vai.
“Thế mà còn không lạ sao?”
“Ngọc Tình có nhiều fan như vậy, có lẽ trong đám đại lão có người là fan của nàng thì sao! Lại là một fan rất nhiệt tình nữa.” Diệp Mặc cười nói.
“Việc này…hình như cũng có đạo lý nhỉ.” Dương Mạn Ny gật đầu.
“Em có fan lợi hại như thế sao?” Tô Ngọc Tình ngây người nói.
“Ai biết được!” Diệp Mặc cười cười, quay người đi ra ngoài.
Ngày hôm sau, Diệp Mặc vẫn như thường lệ, đi đến phòng làm việc, quay chụp video, chăm sóc hai đứa bé.
Lúc chiều, Diệp Mặc nhận được một cuộc gọi từ khách sạn, nói là có vài việc cần xin chỉ thị của Diệp Mặc.
Diệp Mặc mang hai đứa bé chạy đến khách sạn.
“Chủ tịch Diệp!” Lý Lệ Quyên đã đứng chờ ở cửa.
“Đi vào rồi nói.” Diệp Mặc đẩy xe trẻ sơ sinh đi vào.
“Oa, hai đứa bé đáng yêu quá!”
Một số nhân viên phục vụ nhìn thấy hai đứa bé thì lập tức lên tiếng tán thưởng.
“Ông chủ của chúng ta đẹp trai như vậy, đương nhiên con của ông chủ cũng rất đáng yêu rồi!” Các nàng vụng trộm liếc nhìn Diệp Mặc, rồi đều đỏ mặt, bắt đầu chui đầu ghé tai nói nhỏ, càng nói càng kích động.
“Khụ khụ…”
Lý Lệ Quyên ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở các nàng nghiêm túc một chút.