Thủ đô S.
Một trang viên vùng ngoại thành.
Trong một căn phòng u ám và tối tăm.
Ba!
Một tiếng roi quất vang lên, ngay sau đó là một tiếng kêu đau bị đè nén.
“Mẹ nó!”
Một lát sau, lại có tiếng mắng vang lên, một người đàn ông cao lớn đã tung cửa đi ra, anh ta vứt chiếc roi trong tay đi, rồi lại hùng hùng hổ hổ, giờ phút này, gương mặt đẹp trai của anh ta đã trở nên hơi dữ tợn và vặn vẹo.
Ừng ực!
Kwon Jae Woo mở một chai rượu rồi tu ừng ực, tu mãi cho đến khi không uống được nữa mới thôi.
Bịch một tiếng, anh ta đặt chai rượu xuống, rồi cắn răng một cái, trên mặt lộ ra vài phần buồn bực.
Anh ta đã là một phế nhân!
Anh ta đã đi đến rất nhiều bệnh viện, cũng đi gặp rất nhiều chuyên gia ở nước ngoài, thế nhưng mà, anh ta vẫn không thể chữa được, anh ta cũng đã thử rất nhiều cách nhưng đều vô dung, anh ta. . .đã không còn là đàn ông nữa rồi!
Ừng ực! Ừng ực!
Kwon Jae Woo ngồi xuống ghế, rồi điên cuồng tu rượu, rất nhanh, anh ta đã có vài phần say.
Chỉ có rượu mới có thể làm cho anh ta bớt đau đớn.
“Hử?”
Kwon Jae Woo uống được hơn nửa chai thì cầm điện thoại di động lên xem, khi đang lướt web bỗng nhiên anh ta hơi giật mình, ngay sau đó, lại ngồi bật dậy, hai con ngươi lập tức sáng quắc.
“Là cô ta! Cô ta đến nước H?”
“Ha ha ha!”
Kwon Jae Woo nhịn không được mà cười ha hả, tiếng cười này có chút điên cuồng và dữ tợn.
Tất cả những gì anh ta phải gánh chịu, đều là do người phụ nữ này ban tặng!
“Đây là ông trời cho mình cơ hội trả thù à! Người phụ nữ. . . cô ta còn chưa lo được cho thân mình, thì sao mình phải sợ chứ!” Kwon Jae Woo trợn mắt trừng trừng để nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, rồi lại nhe răng cười.
Anh ta suy tư rất nhiều, rồi bỗng nhiên nhếch miệng cười ghê rợn, dữ tợn, anh ta đã nghĩ ra một biện pháp để báo thù rồi.
“Đúng! Chính là như vậy! Làm như vậy thì người con đàn bà này đều phải chết!”
Không chỉ người phụ nữ nước Hoa này, mà còn cả con tiện nhân họ Tống kia nữa, cả hai đều đáng chết!
Kwon Jae Woo gửi mấy tin nhắn, rất nhanh, anh ta đã có được số điện thoại mình cần.
“Alo! Là Tống Tuấn Hạo(Song Jun Hao) công tử sao?”
……
Chiếc xe lái vào một sân nhỏ.
Trong sân là một biệt thự hào hoa phong cách Tây Âu.
Kwon Jae Woo dừng xe xong thì bước xuống, sửa sang lại quần áo, rồi hít nhẹ một hơi để trấn tĩnh lại.
Làm một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng quốc tế, anh ta cũng có địa vị nhất định ở trong nước, cũng coi như là một nhân vật nổi tiếng, nhưng so với đàm tài phiệt thì vẫn kém rất xa, ở nước H, thì tài phiệt mới là người khống chế tất cả.
Tuy lần này anh chỉ gặp một công tử nhà tài phiệt, nhưng anh ta vẫn thấy hơi khẩn trương.
Vị Tống công tử này cũng không phải người tốt lành gì, mọi người đều nói vị này hơi điên, làm chuyện gì cũng không cố kỵ, lại còn là một người cực kỳ ương ngạnh, người này đã từng đánh tàn phế người khác, còn từng đua xe rồi đâm chết người.
Chẳng qua là, đối với anh ta mà nói thì vị Tống công tử này càng điên càng tốt, càng điên càng dễ thuyết phục.
Có một người vệ sĩ mặc áo đen đi qua lục soát người Kwon Jae Woo, rồi dẫn anh ta đi vào.
“Bên này!”
Kwon Jae Woo vừa vào cửa thì đã nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc trong phòng khách, anh ta còn nhìn thấy cả những ánh đèn lập lòe như các quán bar và hộp đêm.
Kwon Jae Woo đi vào trong thì thấy có mấy bóng người uyển chuyển đang nhảy nhót, bọn họ đều đang nhảy những điệu nhảy rất khiêu gợi.
Cả một đám đều mặc váy ngắn và áo ngực, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm khá đậm và diễm lệ.
Kwon Jae Woo hơi giật mình.
Anh ta nhận ra mấy cô gái này, bọn họ đều là một số thành viên của các nhóm nhạc khá nổi tiếng.
Nhưng sau đó, anh ta đã bình thường trở lại.
Đối với đám tài phiệt này, thì ngôi sao giải trí chỉ là món đồ chơi mà thôi, nhất là loại nhóm nhạc nữ có thể chế tạo một đống lớn này.
Lúc này, một bóng người cao lớn đứng dậy, người này cao khoảng 1m8, tuổi khoảng 23 24, khuôn mặt khá đẹp trai, nhưng ra tửu sắc quá độ nên sắc mặt lộ ra vẻ tái nhợt.
“Oa oa, ngôi sao Kwon!”
Người này chỉ mặc một chiếc quần đùi, bên trên còn choàng một chiếc áo ngủ rộng lớn, trong tay còn cầm một chén rượu.
“Dừng dừng dừng!” Người này khoát tay một cái, tiếng nhạc ồn ào, và cả ánh đẹp lấp lóe đều dừng lại.
Mấy cô gái đang nhảy nhót cũng dừng lại, vây xung quanh anh ta.
Tống Tuấn Hạo duỗi hai tay, ôm hai cô gái đi qua.
Anh ta quay sang cười nói với mấy cô gái: “Chắc mọi người đều biết người này nhỉ, ngôi sao lớn Kwon Jae Woo đấy!”
“Tất nhiên là biết rồi!” Mấy cô gái cười khanh khách, trên mặt lộ ra vẻ xu nịnh.
Tống Tuấn Hạo vẫy tay, chỉ về phía ghế sô pha.
“Ngôi sao Kwon, nào nào, qua đây ngồi đi!”
“Tống công tử!” Kwon Jae Woo tiến lên chào hỏi, rồi mới ngồi xuống, dáng vẻ có chút câu nệ.