Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 930 - Chương 930: Ngọc Tình Bị Chụp Lén!

Chương 930: Ngọc Tình bị chụp lén! Chương 930: Ngọc Tình bị chụp lén!

Trở lại khách sạn, Diệp Mặc tắm rửa mát xa cho bọn nhỏ một phen rồi mới dỗ ngủ.

Hai người vuốt ve an ủi một lúc lâu, Tô Ngọc Tình đứng dậy, đang định đi tắm rửa thì liền nghe thấy tiếng đập cửa vang lên.

“Ngọc Tình, Ngọc Tình, em bị chụp lén rồi!”

Diệp Mặc đi mở cửa, chỉ thấy Dương Mạn Ny mặc đồ ngủ đi qua.

Cô vừa tắm rửa xong, trên da thịt mềm mại và trắng như sữa vẫn còn có vài giọt nước, toàn thân đều tản ra một mùi thơm của sữa tắm.

Hình như cô hơi vội vàng, nên chưa kịp lau người, đồ lót cũng không mặc, đồ ngủ bên ngoài cũng hơi lộn xộn, tính chất của vải tơ rất mềm mại và mỏng manh, khiến cho những thứ bên dưới đã lộ ra rõ ràng.

Đường cong sung mãn và tròn trịa, to lớn kia khẽ rung rung mỗi khi cô bước đi, những vòng gợn sóng kia cực kỳ mê người.

Dương Mạn Ny cầm điện thoại di động đi đến trước mặt Tô Ngọc Tình.

“Ngọc Tình, em xem này!”

Tô Ngọc Tình cầm lên xem một chút, nàng hơi cau mày, rồi lại lắc đầu nói: “Cũng không có gì!”

Chỉ bị chụp vài tấm ảnh rồi đưa lên báo trí nước H mà thôi, cũng không phải chuyện to tát gì, chỉ cần không chụp được Diệp Mặc và hai đứa bé thì cũng không ảnh hưởng gì cả.

Dương Mạn Ny quay người liếc mắt nhìn Diệp Mặc, lẩm bẩm nói: “May quá!”

Tính cách của Diệp Mặc là không thích lộ diện, khi live stream cũng không lộ mặt, nếu như bị chụp được, thì chắc chắn sẽ mang đến những ảnh hưởng không cần thiết cho Diệp Mặc, cũng may là không chụp được!

“Em đi tắm trước đã!” Tô Ngọc Tình nói xong thì quay người đi về phía phòng tắm, để lại một bóng lưng thướt tha.

“Cho tôi xem với!” Diệp Mặc tiến lên, nhận điện thoại di động từ trên tay Dương Mạn Ny.

Dương Mạn Ny giải thích: “Chắc là bị chụp lén lúc ở đoàn làm phim.”

Diệp Mặc đọc tin tức này xong rồi lắc đầu cười nói: “Cũng không có gì!”

“Đúng là không có gì!”

Dương Mạn Ny vươn tay lấy lại điện thoại, rồi thuận thế ngồi xuống ghế sô pha ở một bên, bờ mông mượt mà lập tức chìm vào trong chiếc đệm êm ái, rồi lại bắn lên, khiến cho mấy chỗ đẫy đà trên cơ thể cô đều hơi run rẩy.

Cô ngồi xuống xong thì lại vểnh đôi chân thon dài trắng như tuyết kia lên theo thói quen.

Viền đồ ngủ cũng bị nhấc lên, mơ hồ đã lộ ra những phong cảnh bên dưới.

Diệp Mặc liếc mắt nhìn qua thì hơi sửng sốt một chút.

Ngay sau đó, hắn vội vàng nghiêng đầu đi.

Dương Mạn Ny cũng không chú ý đến, cô cúi đầu nhìn điện thoại di động, ngón tay ngọc cũng nhẹ nhàng nhảy múa.

Dương Mạn Ny vừa nhìn điện thoại vừa nói: “Diệp Mặc, anh có muốn đến chỗ nào chơi không? Có muốn đi đảo Jeju hay không?”

“Không có! Hai người quyết định là được!”

Diệp Mặc mỉm cười, rồi đi qua xem hai đứa bé.

Dương Mạn Ny trầm ngâm một lát, rồi nói: “Tôi cảm thấy đảo Jeju hơi xa, đi qua đó thì hơi phiền, vẫn nên dạo chơi quanh thủ đô là tốt nhất!”

Diệp Mặc gật đầu nói: “Cũng được!”

Dương Mạn Ny tiếp tục tìm kiếm địa điểm vui chơi, bỗng nhiên đôi mắt đẹp của cô sáng lên, nhỏ giọng hô một tiếng, rồi vẫy tay gọi Diệp Mặc.

“Chỗ này cũng được này! Diệp Mặc, anh thấy thế nào!”

Diệp Mặc ngơ ngấc một chút, nhưng vẫn đi qua.

“Anh sao thế?”

Dương Mạn Ny thấy biểu cảm của Diệp Mặc hơi câu nệ, có chút khác thường, thì không khỏi giật mình, cô cảm thấy rất kỳ lạ.

Diệp Mặc này vẫn luôn không nhìn chính mình, lần trước mình mặc một bộ đồ ngủ rất khiêu gợi thì tình cờ đụng trúng anh ta, anh ta cũng không có phản ứng gì, mà chỉ có mình mình xấu hổ, làm sao hôm nay lại khác thường như vậy.

Cô cúi đầu nhìn xuống dưới theo bản năng.

Ngay sau đó, sắc mặt nàng liền cứng đờ, rồi hơi đỏ lên.

Đôi mắt đẹp lóe lên một cái, rồi nhất thời rủ xuống.

Cô ăn mặc quá mát mẻ rồi!

Chỉ là, cũng bình thường mà!

Trước kia, thỉnh thoảng đi tắm xong cũng lười mặc, buổi sáng tỉnh dậy cũng có lúc không mặc đồ lót, chỉ tùy tiện khoác một cái áo ngủ rồi ra ngoài.

“Khoan đã!”

Ánh mắt của cô rơi vào đôi chân ngọc của mình thì lại hơi sững sờ, hình như cô đã ý thức được cái gì đó, nên gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng lên như trái cà chua chín.

Dương Mạn Ny cuống quít bỏ chân xuống, sửa sang lại quần áo.

Cô cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng đầu lên nữa.

Chuyện này, cũng quá lúng túng rồi!

Anh ta. . . đã nhìn thấy chưa nhỉ?

Cô nói thầm vài câu, chỉ cảm thấy khuôn mặt lại nóng bừng bừng, vô cùng quẫn bách, nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác khác thường xuất hiện, khiến cho toàn thân cô tê dại, trở nên lười biếng và bất lực.

“Tôi. . . tôi về phòng trước đây!”

Dương Mạn Ny ngẩng đầu lên, cố gắng làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng hai gò má lại đỏ bừng, cô đứng bật dậy, rồi dùng hai tay che kín đồ ngủ trên người, rồi bước nhanh ra cửa.

Rầm!

Khi trở lại phòng của mình, Dương Mạn Ny lập tức thở phào một hơi, còn vỗ vỗ lên bộ ngực đang phình lên kia.

Cũng may mà cô đi nhanh, bằng không thì rất lúng túng!

“Dương Mạn Ny, mày quá sơ ý rồi!”

Cô vỗ trán, rồi âm thầm mắng mình vài câu.

Khi ở Lệ Cung Uyển thì cô thường xuyên nhắc nhở mình phải chú ý cách ăn mặc, nhưng tới nơi này thì lại quên mất tiêu.

“Theo phản ứng của anh ta, thì chắc chắn là đã nhìn thấy rồi!”

Cô trở về phòng ngủ, rồi trực tiếp nằm úp sấp trên giường, vùi mặt vào trong chiếc chăn mềm mại, càng nghĩ thì càng thấy xấu hổ, càng thấy mất mặt.

Nhưng rất nhanh, loại cảm giác khác thường kia lại xuất hiện, tê tê dại dại, khiên cho tâm thần của cô rối loạn, nhịn không được mà bắt đầu suy nghĩ miên man.

Dương Mạn Ny lật người lại, mắt nhìn trần nhà, khẽ cắn môi đỏ, lẩm bẩm nói: “Không thể nghĩ nữa. . .”

Giờ phút này, gương mặt kiều diễm và vũ mị kia đã đỏ bừng, trong đôi mắt đẹp hơi híp lại kia đã sáng rực, tia nước long lanh như ao nước mùa xuân.

Vẻ quyến rũ kia bắt đầu lan tràn ra ngoài.

Dương Mạn Ny lại trở mình, lăn qua lộn lại một lúc lâu, cuối cùng vẫn không chịu được, chỉ có thể lao vào tắm rửa, vất vả lắm mới tỉnh táo lại.

Đầu tháng bạo chương, ba ngày 1/8 2/8 3/8 mỗi ngày 12c.

p/s: Cầu KP cầu đề cử!!!!!!!!!!

Bình Luận (0)
Comment