Mặt sẹo nhỏ giọng mắng một tiếng: “CMN . . . rắc rối rồi! Biết thế thì nên cầm súng theo!”
Ngay sau đó, mặt sẹo liền phát giác được không đúng, một trận kình phong mang theo một làn gió thơm thấm lòng người đánh tới, một giây sau, một chiếc chân ngọc thon dài thẳng tắp quét mạnh vào mặt anh ta như một chiếc roi sấm sét.
Rầm!
Đầu mặt sẹo ông lên, rồi liền mất đi ý thức, không còn cảm nhận được gì nữa.
Mấy giây sau, người ngọc thu tay lại, nàng nhìn một vòng rồi nhỏ giọng mắng một câu: “Một đám rác rưởi!”
Đám người này. . .quá gà!
Đường Nguyệt Dao gọi mấy nhân viên của Hoa Thiên An Phòng.
“Trói đám này lại!”
Bọn họ trói người lại, rồi kéo vào một gian phòng.
Lúc này, Diệp Mặc lại xuất hiện ở cuối hành lang.
“Không cần!”
Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi trực tiếp đi qua.
Hắn đã nghe thấy động tĩnh bên này từ lâu rồi.
Đường Nguyệt Dao hơi giật mình kinh ngạc.
“Sao anh tỉnh rồi? Tôi làm rất nhanh gọn mà!”
“Tôi có ngủ đâu mà tỉnh!” Diệp Mặc mỉm cười, hắn đi đến gần, rồi cau mày đánh giá đám người này.
Đám người này là ai đây?
Diệp Mặc ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt tên mặt sẹo, dùng tiếng nước H để hỏi.
“Dậy đi! Ai sai các người đến đây?”
Tên mặt sẹo vẫn chưa tỉnh lại, mắt vẫn trợn trắng.
Diệp Mặc đang định đứng dậy để xem có tên này còn tỉnh không, thì liền nghe thấy tiếng điện thoại vang lên ở trên người tên mặt sẹo, Diệp Mặc liền lấy điện thoại ra nghe.
“Alo! Vẫn chưa xong à?”
“Chúng mày bắt một con đàn bà mà cũng lâu như vậy sao? Chúng mày là phế vật à? Bọn tao sắp ngủ gục đến nơi rồi đây này! Mẹ nó, làm nhanh lên cho tao!” Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh rất hung dữ.
Trong mơ hồ, còn có ở những âm thanh rên rỉ, tiếng thở dốc bị đè nén của phụ nữ.
Đầu dây bên kia không nghe thấy tiếng đáp lời thì lại mắng to: “Trả lời đi! Mày câm à?”
Tống Tuấn Hạo bỗng nhiên kêu đau, mắng vài câu rồi lại bắt đầu lẩm bẩm.
“A a! Nhẹ thôi, răng của em . . .! Đúng rồi, chính là như vậy!”
Diệp Mặc trầm ngâm một lát, cười nói: “Tống công tử đúng không!”
Nghe giọng nói thì đối phương chỉ tầm tuổi hắn, cộng thêm cả giọng điệu hung hăng càn quấy này thì cực kỳ giống với vị công tử nhà tài phiệt kia.
Tống Tuấn Hạo hơi ngẩn người, bật thốt lên: “Mày là ai?”
Diệp Mặc cười nói: “Tôi họ Diệp, chắc Tống công tử cũng biết tôi nhỉ! Đám người của anh đến đây vì tôi mà!”
Tống Tuấn Hạo run lên một lúc lâu, rồi chợt mắng to: “Cái đệch! Đám ngu xuẩn rác rưởi này!”
Điện thoại đã rơi vào tay người này, không cần nghĩ cũng biết đám người của anh ta đã thất bại.
Anh ta không ngờ tên này cũng đến đây, vậy thì chắc chắn sẽ có không ít vệ sĩ, nên chỉ bằng mấy người kia thì đúng là không làm được gì.
“Tống công tử, anh có ý gì? Hình như tôi không trêu chọc gì anh mà!” Diệp Mặc nói, trong đôi mắt của hắn đã có ánh sáng lạnh lấp lóe.
“Lẽ nào anh không biết tôi có ý gì sao? Đây là chính anh chọn, trách được ai! Ai bảo anh đứng về phía chị gái tôi, đứng ở bên đó thì chính là kẻ thù của tôi, mà tôi vẫn luôn không khách khí với kẻ thù của mình!”
“Lần này anh đến đây cũng là vì giúp chị gái tôi nhỉ! Tôi khuyên anh một câu, tốt nhất là anh đừng xen vào chuyện của tập đoàn LT, chút cổ phần của anh, hoặc là chuyển nhượng cho tôi, hoặc là đừng ủng hộ ai cả, bằng không, thì anh sẽ biết tay!”
Tống Tuấn Hạo cười nhạo, giọng điệu dần dần lộ ra vẻ dữ tợn.
“Người chị gái kia của tôi không nhảy nhót được bao lâu đâu, chị ta chỉ là một người phụ nữ mà cũng muốn làm hội trưởng, muốn thừa kế tập đoàn? Đừng có mơ! Vị trí hội trưởng là của tôi, chẳng mấy chốc chị ta sẽ bị đạp xuống thôi!”
“Vậy sao?” Diệp Mặc cười nhạo, mặt cũng lộ vẻ châm chọc, “Vốn là, tôi cũng không muốn để ý đến các người, nhưng anh đã muốn chơi với tôi, vậy thì tôi sẽ chậm rãi chơi với anh đến cùng, chúng ta. . . chậm rãi chơi!”
Tống Tuấn Hạo nghe xong thì hơi ngơ ngác một chút, rồi lại cười phá lên: “Ha ha! Mạnh miệng đấy. . .”
Tên này dám xuất khẩu cuồng ngôn, nói muốn chơi với mình?
Một tên người nước khác thì có tư cách gì chơi với anh ta ở nước H, đây chính là địa bàn của anh ta!
Tống Tuấn Hạo cười một trận, thì đang định lên tiếng giễu cợt một phen, nhưng lúc này, đối phương đã cúp máy.
Tống Tuấn Hạo nghe âm thanh tút tút thì ngẩn người, tiếp đó, khuôn mặt lại biến thành tái nhợt.
“Mẹ nó!” Anh ta mắng to một tiếng, rồi ném mạnh chiếc điện thoại di động trên tay ra ngoài.
Thân thể mềm mại của mấy cô gái ở bên cạnh cũng run lên, trên mặt lộ ra vài phần sợ hãi, cả đám đều câm như hến.
“Cút, cút mau!”
Tống Tuấn Hạo ngồi dậy, liếc mắt nhìn mấy cơ thể trắng chói mắt này thì không kiên nhẫn mà quát lên, lại nhấc chân đạp mấy cô gái xuống giường.
Anh ta đã không còn hứng thú nữa rồi.
Mấy cô gái ngã xuống thì kêu lên vài tiếng, sau đó cuống quít bò dậy, cầm quần áo rồi vội vàng đi ra ngoài.
“Tên khốn này muốn cùng mình chơi, còn bảo mình chờ đấy? Ha ha! Thật sự là còn ngông cuồng hơn cả mình, để xem mày có bản lãnh gì mà dám ngông cuồng như vậy!”