Tống Tuấn Hạo đứng dậy, cũng không thèm khoác áo ngủ, mà cứ thế đi ra ngoài.
Phòng khách dưới nhà, Kwon Jae Woo vẫn còn đang ngổi chờ tin tốt.
“Tống công tử, chuyện sao rồi?”
Chỉ cần bắt được người thì anh ta có thể báo thù, còn có thể làm cho người phụ nữ kia ngã khỏi thần đàn.
“Thất bại rồi!”
Tống Tuấn Hạo hùng hùng hổ hổ đi xuống, rót cho mình một chén rượu, rồi ngồi xuống đối diện Kwon Jae Woo.
Kwon Jae Woo nhíu mày nhìn Tống Tuấn Hạo một cái, rồi chuyển ánh mắt đi.
Anh ta cũng không có hứng thú gì với đàn ông.
“Tại sao lại như vậy?” Kwon Jae Woo sầm mặt, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Chỉ bắt một ngôi sao giải trí mà cũng có thể thất bại sao?
Tống Tuấn Hạo uống một ngụm rượu, nhếch miệng nói: “Tên kia cũng đến đây! Đúng, chính là tên họ Diệp đấy cũng đến đây, chắc chắn sẽ có rất nhiều vệ sĩ nên cũng không dễ ra tay!”
Kwon Jae Woo nghe thấy Diệp Mặc cũng đến thì trong lòng lộp bộp một tiếng.
Lần này thất bại, e rằng sẽ không còn cơ hội nữa.
Tên kia mà trở về Hoa quốc, thì ai cũng không làm được gì.
“Yên tâm đi, hình như tên đó chưa chuẩn bị về đâu, tên đó còn nói rằng muốn chơi với tôi nữa cơ mà, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người ngông cuồng hơn cả mình đấy, thật là thú vị! Thật sự là quá thú vị!” Tống Tuấn Hạo nói xong thì lại nở nụ cười.
Trên gương mặt anh đẹp kia đã lộ ra vài phần lạnh lẽo.
Kwon Jae Woo nghe thấy thế thì hơi giật mình, “Tên đó. . . nói như vậy thật á?”
Tên khốn kia cũng ngông cuồng quá rồi!
Nơi này chính là nước H, chính là địa bàn của Tống công tử!
Có lẽ tên kia có thân phận và địa vị ở Hoa quốc, nhưng qua bên này thì vẫn phải cúi đầu mà làm người! Tên này lấy đâu ra sức mạnh để ngông cuồng như vậy?
Tống Tuấn Hạo cười nói: “Đương nhiên!”
Kwon Jae Woo cầm chén rượu lên uống một ngụm, anh ta trầm ngâm một lát, thần sắc cũng thoải mái hơn.
Tên kia ngông cuồng như vậy cũng là một chuyện tốt, chứng tỏ anh ta vẫn còn cơ hội báo thù.
Kwon Jae Woo lại nhìn về phía Tống Tuấn Hạo thì trong lòng lại cười thầm.
Với tính cách của Tống công tử, thì chắc chắn sẽ dạy dỗ tên kia một trận, anh ta chỉ cần chờ là được.
Kwon Jae Woo lắc lắc chén rượu trên tay, cười hỏi: “Tống công tử, anh đã có kế hoạch tiếp theo chưa?”
“Kế hoạch? Dĩ nhiên là có, tất cả đều đã sắp xếp xong xuôi rồi, đám lão già cổ hủ và đám cổ đông ngoan cố kia đều trốn không thoát đâu, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ thay đổi suy nghỉ, rồi đứng về bên tôi thôi.”
“Anh sẽ không cho rằng tôi chỉ có một mình chứ, mấy vị chú bác của tôi đều đứng về phía tôi, sức mạnh của tôi không hề kém chị ta đâu, chẳng mấy chốc sẽ vượt ta chị ta thôi!”
“Còn về phần tên họ Diệp kia thì anh cứ yên tâm đi, tôi cũng sẽ không bỏ qua số cổ phần đó đâu, sớm muộn gì cũng thuộc về tôi thôi!”
Tống Tuấn Hạo mỉm cười, dáng vẻ như đã tính kỹ tất cả.
Giống như tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay anh ta vậy.
Kwon Jae Woo vui mừng quá đỗi, cười nói: “Vậy thì quá tốt rồi!”
“Vậy tôi liền đợi . . .tin tốt từ Tống công tử ngài!” Kwon Jae Woo nói xong thì đứng dậy rót cho mình một chén rượu, tiến lên một bước, khom người, đưa chén rượu qua.
Tống Tuấn Hạo nhếch miệng cười một tiếng, rồi cũng đưa chén rượu qua cụng một cái, rồi sảng khoái uống một hơi cạn sạch.
……
Khách sạn Signiel.
Diệp Mặc ném di động qua một bên, rồi ra hiệu cho đám vệ sĩ kéo người đi, còn hắn thì quay về phòng.
Diệp Mặc đi rửa tay rồi mới leo lên giường.
Khi Diệp Mặc nằm xuồng thì người ngọc bên cạnh xoa xoa mắt, nàng mở đôi mắt đẹp mông lung ra, còn lầm bầm vài câu mơ hồ, Diệp Mặc cũng không nghe rõ nàng đang nói cái gì.
“Anh đi vệ sinh!”
Hắn chỉ mỉm cười, giải thích một câu, rồi vươn tay ôm lấy nàng.
Nàng thoải mái mà chui vào trong ngực của Diệp Mặc, lại đem gò má của mình dán vào lồng ngực rộng lớn kia, rất nhanh nàng đã ngủ thiếp đi, vô cùng an bình và yên ổn.
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời xuyên qua khe hở cửa sổ chiếu xuống đầu giường.
Ưm!
Người ngọc ưm lên một tiếng, đôi lông mi run lên, chậm rãi mở mắt.
“Sáng rồi cơ à!”
Nàng đưa tay che ánh nắng rồi nhìn thoáng qua cửa sổ, lại nghiêng người đưa lưng về phía cửa sổ, đôi tay ngọc sờ soạng một chút thì đã sờ được lồng ngực rộng lớn kia, thân thể mềm mại của nàng lập tức dán vào.
Nàng cọ cọ gò má của mình lên, thoải mái đến mức híp mắt lại.
“Thoải mái quá!”
Da thịt của Diệp Mặc còn tốt hơn cả nàng, cảm giác trơn bóng mềm mại này rất thoải mái, khi ngửi thì còn có mùi thơm thơm.
Diệp Mặc ôm nàng, đưa tay vỗ về đầu của nàng.
“Vẫn sớm mà! Em ngủ thêm một lát đi! Đêm qua bốn giờ bọn nhỏ lại tỉnh dậy, chắc là đêm nay cũng sẽ tỉnh thôi!”
“Ừm!” Tô Ngọc Tình lên tiếng, rồi lại cọ cọ xem vài cái.
Khi nàng cảm nhận được bàn tay của Diệp Mặc không an phận thì lại hờn dỗi một câu, trên gương mặt đã nổi lên hai áng mây đỏ.
“Đừng. . . đừng lộn xộn!”
Bàn tay kia đã trượt từ mái tóc đen nhánh của nàng xuống đến lưng.
Bàn tay này giống như có ma lực, chỉ cần đầu ngón tay lướt qua một cái thôi cũng khiến cho người ta không chịu được mà trầm luân, loại linh hoạt và kỹ xảo khó tin kia khiến cho nàng vừa yêu vừa hận.
Cũng không biết Diệp Mặc học ở đâu!