Tô Ngọc Tình đỏ mặt, sẵng giọng nói: “Ngủ đi!”
Tối hôm qua hai người đã ngủ rất muộn, hiện giờ nàng còn cảm thấy toàn thân rã rời.
Diệp Mặc mỉm cười, hắn dừng tay, ôm nàng rồi ngủ thêm một lúc.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Diệp Mặc nghe thấy tiếng ọ ẹ của hai đứa bé thì mới nhẹ nhàng rời giường, rồi đi qua xem hai đứa bé.
Tô Ngọc Tình cũng tỉnh dậy theo, nàng duỗi lưng một cái, rồi kéo rèm cửa sổ ra.
Nàng híp mắt, hưởng thụ ánh nắng chiếu lên người, rồi lại lộ ra vẻ sợ hãi thán phục khi nhìn cảnh sắc bốn phía.
“Phong cảnh đẹp thật!”
Đây là độ cao 342 mét, nên chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy phong cảnh của cả tòa thành thị này.
“Lát nữa ăn sáng xong thì bọn mình đi bơi đi! Chiều thì đi Lotte World chơi, nơi đó khá gần đây!”
Tô Ngọc Tình rời giường, nàng tiến lại gần, hôn lên gương mặt Diệp Mặc một cái, rồi lại cúi xuống hôn mỗi đứa bé một cái, rồi mới đi vào rửa mặt.
Khi nàng đi ra thì đã thay một chiếc váy trắng, bữa sáng cũng được mang lên.
Nàng liền chạy qua phòng bên cạnh gọi Dương Mạn Ny dậy ăn sáng.
Dương Mạn Ny vẫn còn hơi buồn ngủ, thỉnh thoảng lại ngáp vài cái, hình như cô ngủ không ngon lắm.
Dương Mạn Ny đi vào phòng thì còn liếc mắt nhìn trộm Diệp Mặc, ánh mắt trở nên hơi cổ quái, hình như cô hơi lo lắng, nhưng khi thấy thần sắc thản nhiên của Diệp Mặc thì cô lại thở phào một hơi, hình như Diệp Mặc đã quên chuyện tối hôm qua rồi.
Chỉ cần Diệp Mặc không xấu hổ, thì cô cũng sẽ không xấu hổ, giống như mấy lần trước vậy.
Khi ăn sáng, Dương Mạn Ny nghe thấy lời đề nghị của Ngọc Tình thì vui vẻ gật đầu.
“Bơi lội? Được!”
Đồ bơi cũng mang đến rồi, khách sạn này cũng có một bể bơi cực lớn, mà toàn bộ khách sạn đã được bao hết, nên sẽ không có người khác, hai người có thể tùy tiện chơi.
Chỉ là bộ đồ bơi kia hơi nhỏ, khi mặc vào sẽ hơi xấu hổ.
Dương Mạn Ny cắn một miếng trứng, rồi nhìn về phía Diệp Mặc, hỏi: “Diệp Mặc, anh có biết bơi không?”
“Biết chứ!” Diệp Mặc gật đầu, hắn đang đút cho hai đứa bé ăn thức ăn bổ sung.
Diệp Mặc có kỹ năng Vận động, nên tất nhiên cũng biết bơi.
Dương Mạn Ny mỉm cười hỏi: “Trình độ thế nào?”
“Cũng rất lợi hại!” Diệp Mặc cười nói.
Dương Mạn Ny nhíu mày, cô còn đang định rủ Diệp Mặc bơi thi, nhưng mà cô nghĩ đến chuyện cái gì Diệp Mặc cũng rất lợi hại, cho nên anh ta đã nói lợi hại thì chứng tỏ là cực kỳ lợi hại, vẫn là không nên tự rước lấy nhục thì tốt hơn.
Dương Mạn Ny nói quanh co, rồi đổi giọng: “Vậy . . . vậy lát nữa biểu diễn cho bọn tôi xem nhé!”
“Tôi đi lấy đồ bơi!”
Cơm nước xong xuôi, Dương Mạn Ny đứng dậy trở về phòng lấy quần áo bơi.
Tô Ngọc Tình cũng nhét bộ đồ bơi vào trong túi.
“Đi đi đi, Diệp Mặc, anh không có quần bơi à! Chắc khách sạn có đấy, lát nữa mượn hoặc mua một cái là được!” Dương Mạn Ny nói xong thì dẫn đầu đi ra ngoài.
Ba người lớn và hai đứa bé đi thang máy xuống bể bơi.
“Hai người cứ bơi trước đi, anh trông bọn nhỏ cho!”
Diệp Mặc mỉm cười, rồi ngồi xuống ghế.
Người của khách sạn chỉ vào giới thiệu các thiết bị của bể bơi rồi rời đi luôn.
“Đi, chị em mình đi thay quần áo!”
Hai người Tô Ngọc Tình đi vào phòng thay đồ.
Cả hai đều lấy ra một bộ bikini, chỉ là, một bộ màu đen và một bộ màu xanh trắng, kiểu dáng cũng không giống nhau, bộ màu đen thì gợi cảm, khiêu gợi hơn một chút, mấy miếng vải vóc đơn giản được một sợi dây chuyền màu vàng nối lại với nhau.
Còn bộ bikini màu xanh trắng thì là từng sợi dây nhỏ nối với nhau, khiến cho người ta lo lắng, không biết nó có chịu nổi sức nặng của thứ kia không.
Tô Ngọc Tình cởi quần áo, rồi mặc bộ bikini màu đen của mình vào.
“Hơi . . . nhỏ thật này!”
Mặc thì miễn cưỡng có thể mặc, nhưng mà lại hơi chật, mà kiểu dáng này lại quá. . .
Nàng soi gương một chút thì gương mặt đã nổi lên hai vệt đỏ nhàn nhạt.
Bộ bikini này cũng quá gợi cảm rồi!
Chẳng qua là, rất đẹp mắt, lại còn tôn dáng người bốc lửa của nàng lên vô cùng hoàn mỹ, nhất là sợi dây chuyền màu vàng kim kia lại khiến cho bộ bikini này càng gợi cảm và thời thượng hơn.
Ba!
Nàng nhẹ nhàng dùng ngón tay kéo góc quần ra, liền nghe thấy một tiếng vang giòn, rồi một trận sóng mãnh liệt đã nổi lên.
Phần góc quần này chỉ có thể miễn cưỡng che được một nửa bờ mông nàng, nơi viền cón có một vết hằn nhàn nhạt, nhìn trông cực kỳ mê người.
“Em xong rồi!”
Nàng mặc nốt phần trên rồi ngước mắt lên nhìn về phía Dương Mạn Ny.
Dương Mạn Ny cũng vừa mặc xong, cô đang soi gương, trên gương mặt kiều diễm vũ mị kia đã xuất hiện một vệt xấu hổ.
Bộ bikini này thật sự quá nhỏ, nên chỉ có thể che được một ít mà thôi, hơn nữa, nó còn bị kéo căng phồng ra, khiến cho cô nghi ngờ, không biết nó có thể bị bung ra hay không.
Tô Ngọc Tình nhìn thấy thế không khỏi thán phục một tiếng: “Oa!”
Bộ bikini này của chị Mạn Ny quá khiêu gợi, quá nóng bỏng rồi!
Dáng người của chị Mạn Ny vốn đã rất đẹp, uyển chuyển bay bổng lại ngão nghễ kinh người, bộ bikini này khiến cho vẻ nở nang thành thục và nhục cảm khiêu gợi của chị Mạn Ny tăng thêm vài phần.