Tống Tuấn Hạo đi qua, ngồi xuống góc bàn làm việc, cười nói: “Chú, sao sắc mặt chú tệ thế? Xảy ra chuyện bất ngờ gì à?”
Song Jung Hwan lắc đầu: “Không có gì!”
Người kia chỉ có 6% cổ phần thì chưa đủ gây sợ, chắc chắn đây cũng là cực hạn rồi.
Cũng không biết cô cháu gái kia thuyết phục người này thế nào, mà để cho người này móc tận 2 tỷ đô la mỹ, nhưng tiếc là, chắc chắn đứa cháu gái này sẽ phí công, cũng sẽ không thay đổi được kết quả cuối cùng! Cô cháu gái này muốn đấu với ông ta thì vẫn hơi non một chút, thủ đoạn cũng không đủ độc ác!
Lúc này, Tống Tuấn Hạo nhớ đến thứ gì, nên lại cười hì hì nói: “Đúng rồi, chú, chú còn nhớ người Hoa quốc kia không?”
“Hử?” Song Jung Hwan hơi giật mình, đảo mắt nhìn qua.
“Tên đó cực kỳ ngông cuồng! Quả thật là còn ngông cuồng, phách lối hơn cả chau, tối hôm qua cháu phái người đi bắt người phụ nữ của tên đó, tiếc là không thành công, kết quả tên đó nói với cháu rằng, sẽ chơi với cháu đến cùng, còn nói cái gì mà để cho cháu chờ xem. . .”
“Chú, chú thử nói xem, tên đó có buồn cười không! Một người nước ngoài mà cũng dám nói như vậy ở trên địa bàn của chúng ta!”
Tống Tuấn Hạo nói xong thì lại cười ha hả, mặt mũi tràn đầy giễu cọt và châm chọc.
Song Jung Hwan ở một bên nghe thấy thế thì ngẩn người.
Người kia đang ở đây?
Hơn nữa, tối hôm qua đứa cháu này đã phái người đi bắt người phụ nữ của anh ta?
Không những không thành công mà còn kết thù lớn?
Khóe miệng ông ta run lên, khóe mắt cũng hơi co quắp vài cái.
Ông ta cũng đã hiểu vì sao hôm này người kia sẽ ném 2 tỷ đô la mỹ để thu mua nhiều cổ phần như vậy rồi, thì ra. . . thì ra cmn đều là do đứa cháu trai ngu xuẩn này gây ra!
Nếu như không có mối thù này, thì người ta sẽ móc nhiều tiền như vậy sao?
Động vào phụ nữ và người nhà của đối phương?
Đây chẳng phải là thù lớn sao!
E rằng người ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào để chơi chết đứa cháu trai ngu xuẩn này!
Trong lòng ông ta lộp bộp một tiếng, rồi lại chìm xuống dưới.
Ban đầu, ông ta cảm thấy người kia không đủ gây sợ, chỉ là bị cô cháu gái kia thuyết phục, hoặc là dùng điều kiện gì đó để đổi lấy sự ủng hộ của anh ta, nhưng loại ủng hộ này chỉ có hạn mà thôi, nhung bây giờ, đã kết thù lớn rồi, có thể nói là không chết không thôi, chắc chắn đối phương sẽ không tiếc bất cứ giá nào để ủng hộ cô cháu gái kia.
Tên ngu xuẩn bại não này!
Song Jung Hwan siết chặt nắm đầm, hàm răng nghiến ken két.
Trước khi làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy mà cũng không biết thương lượng với ông ta một câu sao?
Bây giờ thì hay rồi, vô duyên vô cớ lại có thêm một biến số.
“Chú, tên đó cũng chỉ tầm tuổi cháu thôi, thế mà còn ngông cuồng hơn cả cháu, thật là rất thú vị, chỉ là, tên đó cũng quá ngu xuẩn. . .” Tống Tuấn Hạo vẫn còn đang cười, mặt mũi tràn đầy đắc ý.
Song Jung Hwan đã không nhịn nổi nữa, giơ phần văn kiện trong tay lên, rồi hung hăng quất vào mặt cháu trai mình.
“Cmn, mày mới là ngu xuẩn, mày mới là thằng bại não!”
Ba!
Một tiếng vang giòn.
Tống Tuấn Hạo mờ mịt ôm mặt mình, trợn tròn mắt nhìn chú mình: “Chú, chú. . .”
“Mày tự xem đi, đây là chuyện tốt mày làm đấy, ngày hôm nay tên đó đã nện 2 tỷ đô la mỹ để thu mua 1% cổ phần rồi đấy!” Song Jung Hwan giận dữ gầm lên một tiếng, lại hung hăng đập văn kiện trong tay qua.
“Hai . . . hai tỷ? Đô la mỹ?”
Tống Tuấn Hạo nghe xong thì toàn thân run lên, đôi mắt kia lại trừng to hơn vài phần, bên trong tràn đầy vẻ chấn động, kinh ngạc đến cực điểm.
Lập tức lấy ra 2 tỷ đô la mỹ!
Họ Diệp này có thân phận gì ở Hoa quốc đây?
Sao lại. . . có thể có nhiều tiền như vậy chứ?
“Chú. . . chú đùa à?” Tống Tuấn Hạo dùng bàn tay run rẩy để cầm văn kiện lên xem, vừa xem xong thì anh lại ngây dại.
Tống Tuấn Hạo ngồi yên một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên, run giọng nói: “Chú, giờ. . . giờ phải làm gì?”
Giờ phút này, trong lòng anh ta đã có chút luống cuống.
Tên họ Diệp kia nói muốn chơi với anh ta. . . là nói thật, hôm nay tên đó đã nện nhiều tiền như vậy để mua cổ phiếu, tên đó có thể nện tiền tìm người xử lý anh ta hay không?
Nhiều tiền như vậy, thì muốn thuê loại sát thủ nào mà chả được!
Song Jung Hwan trừng mắt liếc qua, nhỏ giọng mắng: “Vội cái gì! Phế vật!”
Nơi này là nước H, tên đó cũng không dám làm loạn ở đây, coi như tìm người thật thì ông ta cũng sẽ nghe thấy tiếng gió, nhưng giờ xem ra, tên đó không muốn mạng của đứa cháu trai này.
Song Jung Hwan đứng lên, chắp tay sau lưng, quát to: “Mày không có một chút dũng khí nào à, phế vật, mày làm mất mặt cha mày rồi đấy!”
Tống Tuấn Hạo đỏ mặt lên, cũng không dám lên tiếng.
Song Jung Hwan đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, trầm giọng nói: “Tạm thời, tên kia vẫn chưa phải là uy hiếp, phải xem ngày mai tên đó còn tiền để nện hay không, nhưng chú đoán rằng, 2 tỷ đô la mỹ này đã là cực hạn của tên đó rồi, một người trẻ tuổi như vậy thì làm sao có thể cầm được nhiều tiền hơn nữa chứ!”
Song Jung Hwan nói xong thì lại mỉm cười, trên mặt hiện lên một vệt khinh miệt.