Mười giờ hơn, Diệp Mặc vẫn gọi điện thoại cho Ngọc Tình như mọi hôm.
Diệp Mặc vừa cúp điện thoại thì Tống Duẫn Chân đã gõ cửa phòng, nàng đẩy cánh cửa đang khép hờ rồi đi vào, nàng đã thay một bộ quần áo khác, trên người đang mặc một bộ đồ ngủ bằng vải tơ, vừa mềm mại lại mỏng mảnh và rộng rãi.
Nhưng khi nàng bước đi, thì những đường cong tuyệt đẹp của nàng vẫn cứ hiển lộ ra, như ẩn như hiện lại tăng thêm vài phần khiêu gời.
Giờ phút này, nàng đã thiếu đi vẻ đoàn trang và lạnh lùng bình thường, nhưng lại nhiều hơn vài phần mềm mại đáng yêu.
“Diệp tiên sinh và Tô tiểu thư, thật sự là rất ân ái nhỉ!”
“Tống tiểu thư vẫn chưa ngủ à?”
Diệp Mặc ngước mắt lên nhìn, rồi lập tức dời ánh mắt đi.
“Mới có 11 giờ thôi mà! Vẫn sớm!” Tống Duẫn Chân cười nói: “Bình thường tôi ngủ khá muộn, sớm như vậy thì chưa ngủ được, Diệp tiên sinh, anh có hài lòng với căn nhà đó không? Mấy hôm nay anh cứ an tâm ở bên này đi, vậy sẽ an toàn hơn một chút.”
Nàng đã mua lại căn nhà bên cạnh, nhưng cân nhắc đến an nguy của Diệp tiên sinh, cho nên nàng vẫn khuyên anh ấy ở lại bên này, để thuận tiện chiếu ứng lẫn nhau.
Dù sao, Diệp tiên sinh cũng chỉ còn mấy người vệ sĩ, quả thật có chút ít.
“Cũng không tệ lắm!” Diệp Mặc mỉm cười.
“Đợi vài ngày nữa là tất cả sẽ kết thúc thôi!”
Tống Duẫn Chân chậm rãi bước qua, ngồi xuống ghế sô pha, đôi chân ngọc vắt nhẹ lên nhau.
Một đôi chân đẹp đan xen vào nhau, đôi chân này không chỉ dài và thẳng tắp, mà còn cực kỳ săn chắc và có lực, nhìn trông càng gợi cảm dụ hoặc hơn.
Đồ ngủ bao trùm lên bờ mông, tạo thành một hình dáng tròn trịa sung mãn như một trái mật đào.
Cổ áo hơi rộng, để lộ ra một mảnh đẫy đà trắng nõn.
Nàng cũng không lộ biểu cảm mị hoặc nào, mà chỉ vài động tác tùy tiện như thường ngày, nhưng vẫn có một loại mị lức khiến người ta mê đắm, gương mặt lạnh lùng và khí chất bễ nghễ nữ vương của nàng càng khiến cho người ra sinh ra một loại cảm giác muốn chinh phục mãnh liệt.
Diệp Mặc dò xét một phen, rồi lộ ra vẻ thán phục.
Mị lực của vị Tống tiểu thư này quá lớn, nếu như không phải hắn thường xuyên nhìn thấy những giai nhân tuyệt sắc như Ngọc Tình thì sẽ không bình tĩnh được như vậy.
Diệp Mặc đang muốn đổi đề tài để hóa giải bầu không khí này, bỗng nhiên, thần sắ của Diệp Mặc khẽ động, hắn quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Một lát sau, Diệp Mặc mỉm cười.
Diệp Mặc đứng dậy, đi đến bên của sổ, vén màn cửa rồi nhìn ra ngoài, trên mặt lộ vẻ thú vị.
“Tống tiểu thư, có người theo dõi chúng ta, xem ra tối nay sẽ rất náo nhiệt đây!”
……
Một đoàn xe lao nhanh trên đường cái.
Sau khi dừng lại, từng bóng người lần lượt nuối đuôi nhau đi xuống, từng người đều có thân hình cao lớn, sắc mặt lạnh lùng.
Không ít người còn rút súng sau hông ra để kiểm tra, rồi lắp ống giảm thanh vào.
Một tên đàn ông có thân hình cao lớn, dáng vẻ hung ác trầm giọng quát nhẹ: “Chúng ta không có nhiều thời gian đâu, nhất định phải nhanh gọn!”
Nơi này là con phố của người giàu có và quyền lực sinh sống, một khi động tĩnh truyền ra thì chẳng mấy chốc cảnh sát sẽ xuất hiện.
“Đội trưởng Thôi, không cần nghiêm túc như vậy đâu!”
Trong chiếc MPV vang lên một tiếng cười trầm thấp, một người đàn ông có thân hình gầy gò như khỉ, khuôn mặt dài như ngựa, đôi mắt híp, bờ môi mỏng, tướng mạo rất xấu xí.
Đôi mắt híp như một khe hẹp, nhìn trông rất âm ngoan và cay nghiệt.
Người này nhảy xuống xe, trên tay còn đang vuốt ve mấy cái phi tiêu, tung lên lộn xuống giống như đang làm xiếc.
Tên gầy gò này lè lưỡi liếm liếm cái phi tiêu, nở nụ cười âm u đáng sợ nói: “Trong đó không có nhiều người đâu, chúng ta lại nhiều người như vậy thì cần gì phải lo lắng, cứ xông thẳng vào là được, quá đơn giản!”
Người đàn ông cao lớn được gọi là đội trưởng Thôi lóe lên một vẻ kiêng kị mãnh liệt.
Người này chính một sát thủ nổi tiếng ở trong nước, thậm chí cũng khá nổi tiếng trên bảng Long Hổ.
Cái gọi là bảng Long Hổ chính là bảng xếp hạng của các cao thủ Châu Á, Long bảng cao nhất, Hổ bảng thấp hơn, có thể leo lên Long bảng thì đều là quái vật, thậm chí có thể dễ dàng lấy một địch trăm.
Mặc dù Hổ bảng xếp sau, nhưng có thể leo lên đó thì cũng không phải là nhân vật tầm thường.
Toàn bộ nước H cũng không có bao nhiều người leo lên Hổ bảng.
Lại có một bóng người hung ác nhảy xuống xe, người này cường tráng và to con như một chiếc xe tăng.
“Không sai, trực tiếp nghiền nát bọn họ là được!”
Ánh mắt của đội trưởng Thôi lại lóe lên.
Đây cũng là một nhân vật lợi hại!
Trong cuộc tranh đoạt quyền thừa kề lần này, cả hai phe đều mời rất nhiều nhân vật lợi hại, đối phương cũng có những nhân vật cấp bậc này, nhưng mà, bọn họ đã bị phân tán, bây giờ bên trong chỉ có một nhân vật cấp bậc này thôi, còn bên họ thì có tận ba người.
Cộng thêm việc bọn họ chiếm ưu thế về số đông nữa.
Lần này, hoàn toàn chính xác là không cần lo lắng gì.
“Đi thôi!” Một âm thanh nhẹ nhàng mà quỷ mị vang lên từ trong xe.
Bóng đen lóe lên, chỉ thấy một người đàn ông đeo mặt nạ đen nhánh, mặc đồ đen, bên hông còn có súng, sau lưng còn đeo một thanh đao dài có vỏ màu đen.
Vị đội trưởng Thôi kia liếc mắt nhìn qua thì toàn thân cứng đờ, sắc mặt hơi tái.
Người này, mới là người đáng sợ nhất!