“Ngon quá!”
Đường Nguyệt Dao đông một gắp tây một gắp, chưa miệng nhỏ nhắn chưa từng dừng lại, ăn đến mức miệng mũi bóng loáng.
Mấy nhân viên Hoa Thiên An Phòng ở bên cạnh thì rất khắc chế, tất cả đều ăn uống rất chậm rãi.
Bọn họ thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn đội trưởng Đường, sắc mặt liền trở nên cổ quái.
Đây cũng không phải ở trong nước, mà còn có hai vị đại lão là ông chủ và thiên kim tiểu thư nhà họ Tống ở đây, làm sao đội trưởng Đường vẫn không chú ý hình tượng nhỉ!
Tống Duẫn Chân thưởng thức mỗi một món ăn, sau đó đặt đũa xuống, lau miệng, rồi lại khen không dứt miệng.
Tài nghệ của bếp trưởng Hoàng đã rất lợi hại rồi, không ngờ Diệp tiên sinh còn lợi hại hơn nhiều như vậy, thậm chí đến một loại cảnh giới mà nàng còn không thể nào hình dung nổi.
Tống Duẫn Chân lại nhìn về phía Đường tiểu thư ở đối diện thì không khỏi bật cười.
Vị Đường tiểu thư này thật thú vị!
Ánh mắt của nàng chuyển sang người thanh niên đẹp trai ở bên cạnh, cười xinh đẹp nói: “May mà lần này có Diệp tiên sinh thì tôi mới có thể lật ngược thế cờ, người em trai kia của tôi đã không còn hy vọng rồi!”
Thế cục bây giờ hoàn toàn có lợi cho nàng, nên tất nhiên nàng rất vui vẻ.
Diệp Mặc hơi lắc đầu, cười nói: “Tôi chỉ giúp đỡ một vài chuyện nhỏ thôi! Không đáng là gì!”
Tống Duẫn Chân nghe thế thì bật cười.
Vừa ra tay đã là 10 tỷ đô la, thế mà còn là chuyện nhỏ?
Diệp Mặc đặt đũa xuống, hỏi: “Hiện giờ đã ổn chưa?”
“Cũng coi như là ổn rồi! Nhưng mà, cũng không thể loại trừ khả năng bọn họ chó cùng rứt giậu, làm ra những chuyện điên cuồng.” Tống Duẫn Chân hơi nhăn mày.
Người em trai kia của nàng không có lá gan này, nhưng mà ông chú Song Jung Hwan kia thì lại khác, ông ta có thể không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, cho nên nàng vẫn phải đề phòng, sắp xếp rất nhiều vệ sĩ bên người.
Hiện giờ, bốn phía trang viên này có rất nhiều vệ sĩ đang phòng thủ, mỗi khi ra ngoài thì cũng thường xuyên thay đổi lộ trình.
Diệp Mặc lại hỏi: “. . . Chờ cô ngồi vững vị trí đó rồi, thì cô sẽ xử lý bọn họ như thế nào?”
Hắn quan tâm điểm này hơn.
“Chuyện này. . .” Tống Duẫn Chân chần chờ một chút.
Thật ra thì dù nàng có ngồi vững vị trí đó, thì cũng rất khó để làm gì ông chú kia, nhiều nhất là chậm rãi gạt ông ta ra khỏi tập đoàn LT mà thôi, rất khó để làm gì khác, trừ phi . . . nàng kinh doanh vài năm, củng cố căn cơ của mình.
Trái lại thì cậu em trai kia lại đơn giản hơn nhiều.
Tống Duẫn Chân bỗng nhiên lắc đầu, than nhẹ một tiếng.
“Nếu như cha tôi ở đây thì tốt rồi, chỉ bằng những gì chú tôi làm trong khoảng thời gian này, thì chắc chắn cha tôi sẽ phế ông ta luôn! Ông ta dám làm ẩu như vậy vì cảm thấy cha tôi không thể tỉnh lại, không còn ai có thể đè ép ông ta!”
Đôi mắt đẹp của nàng cũng mờ đi vài phần.
Cha của nàng vẫn đang nằm hôn mê trong bệnh viện, bác sĩ cũng nói rằng chưa biết khi nào sẽ tỉnh dậy, cũng không biết có thể chống đỡ được bao lâu.
Thần sắc của Diệp Mặc khẽ động, cười nói: “Nếu như. . . cha của cô có thể tỉnh lại thì sao?”
Tống Duẫn Chân cười khổ nói: “Tôi cũng hy vọng là như vậy! Tiếc là bác sĩ đã nói, hy vọng không quá lớn!”
Diệp Mặc nói: “Cô có hồ sơ bệnh án, và báo cáo chuẩn bệnh của cha mình không? Cho tôi xem một chút, nói không chừng . . . còn có thể cứu được!”
Tống Duẫn Chân giật mình, nói: “Diệp tiên sinh, anh. . . quen biết bác sĩ nào rất giỏi sao?”
Trong bụng nàng cũng hơi nghi ngờ, nàng cũng từng mời những bác sĩ giỏi nhất trên thế giới để khám bệnh cho cha mình, nhưng cũng không có hy vọng, chẳng lẽ Hoa quốc có bác sĩ nào lợi hại hơn sao? Chuyện này không có khả năng mà!
“Là tôi!” Diệp Mặc mỉm cười.
Tống Duẫn Chân nghe xong thì ngây ngẩn cả người, miệng đỏ cũng há hốc.
Bỗng nhiên, nàng bật cười một tiếng: “Diệp tiên sinh, anh thật hài hước!”
Trò đùa này của Diệp tiên sinh thật là thú vị!
Diệp Mặc đang định mở miệng, thì liền nghe thấy đội trưởng Đường lên tiếng, trong miệng nàng vẫn còn nhai thịt, cho nên giọng nói hơi hàm hồ: “Anh ta không nói đùa đâu!”
Đường Nguyệt Dao nuốt miếng thịt trong miệng, rồi mở miệng nói rõ ràng: “Anh ta là bác sĩ rất lợi hại đấy, đến cả chuyên gia quốc tế cũng phải bội phục anh ta, rồi còn mời anh ta hướng dẫn nữa đấy.”
Tống Duẫn Chân nghe thế lại ngây ngẩn cả người, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên.
Diệp tiên sinh còn biết cả y thuật?
Lại còn lợi hại như vậy?
Chuyện này, làm sao có thể chứ!
Diệp Mặc cười nói: “Tống tiểu thư, cô cứ cầm bệnh án cho tôi xem một chút!”
“Ừm!” Tống Duẫn Chân hơi do dự một chút, rồi mở ảnh chụp bệnh án trong điện thoại di động ra cho Diệp Mặc xem.
Diệp Mặc xem một lát rồi trả điện thoại di động cho Tống Duẫn Chân, cười nói: “Ngày mai, mang tôi đến bệnh viện đi!”
Không có vấn đề gì lớn!
“Được!” Tống Duẫn Chân hơi chần chờ, nhưng vẫn gật đầu.
Dĩ nhiên nàng cũng không tin Diệp tiên sinh có biện pháp gì, nhưng anh ấy đã nói như vậy, thì dẫn anh ấy qua xem một chút cũng không sao.
Hàn huyên thêm một lúc, khoảng hơn 1 tiếng sau thì bữa cơm này mới kết thúc.