Tống Duẫn Chân đi vào phòng quần áo, đảo mắt nhìn qua đống quần áo của mình thì hơi lúng túng.
“Mặc cái gì bây giờ?”
Ngày bình thường, nàng không có yêu cầu quá cao với cách ăn mặc, chỉ cần vừa người và tinh xảo là được, nhưng hôm nay nàng phải ăn diện, phải càng đẹp càng tốt.
Bởi vì, lát nữa nàng sẽ đi ăn cơm với Diệp tiên sinh, đây là lần đầu tiên nàng được thưởng thức tay nghề của Diệp tiên sinh, nàng đã chờ giây phút này từ rất lâu rồi.
Hơn nữa, ở đó không chỉ có mình nàng, mà còn có không ít người của Diệp tiên sinh, nghe nói bọn họ đều là nhân viên an ninh của một công ty dưới cờ Diệp tiên sinh, trong đó còn có một vị Đường tiểu thư hết sức xinh đẹp.
Lần đầu tiên nhìn thấy Đường tiểu thư kia thì nàng đã líu lưỡi một lúc lâu.
Tuy rằng vị Đường tiểu thư này là vệ sĩ, nhưng luận dung mạo thì không hề thua kém vị Tô Thiên Hậu kia bao nhiêu, đều là mỹ nhân tuyệt sắc.
Cho nên, nàng không thể ăn mặc qua loa được, bằng không thì còn không sánh bằng vị Đường tiểu thư kia nữa!
“Đồ lót. . . bộ này đi!”
Tống Duẫn Chân chọn một bộ đồ lót màu trắng thuần có viền ren, vừa thanh thuần lại vừa gợi cảm.
Sau đó, nàng lại chọn một chiếc váy dạ hội cực kỳ hoa lệ, cổ áo nơi ngực cũng không thấp, nhưng không biết có phải do đường cong của nàng quá mức kinh người hay không, mà vẫn lộ ra một mảnh trắng nõn như cũ, cả cái khe kia thì cũng sâu hun hút.
Tống Duẫn Chân cíu đầu nhìn một chút, rồi bỗng nhiên cảm thấy hơi tò mò.
“Hình như vị Đường tiểu thư kia cũng không nhỏ, không biết cô ấy là size gì?”
Nàng rất ít khi so sánh với người khác chứ đừng nói là so sánh với cô gái gái, nhưng hôm nay, không biết vì sao mà nàng lại muốn so sánh một lần, giống như nhất định phải phân cao thấp vậy.
Bỗng nhiên, nàng cười, lắc đầu, đem những ý nghĩ này ném ra khỏi đầu.
“Mình nghĩ mấy thứ này để làm gì chứ!”
Chọn xong trang sức châu báu, lại trang điểm đơn giản xong, Tống Duẫn Chân mới đi giày cao gót rồi đi ra ngoài.
Cộc cộc cộc!
Tiếng giày cao gót giẫm lên mặt đất vang lên lanh lảnh, dáng người uyển chuyển chập chờn, cỗ phong tình kia vừa gợi cảm lại vừa mê người.
Tống Duẫn Chân vừa xuống nhà thì đã thấy vị Đường tiểu thư kia, cô ấy đang mặc một bộ âu phục màu đen, nhẹ nhàng lại hiên ngang, dung mạo cực kỳ long lanh.
Nàng dò xét một phen, rồi mới cười chào hỏi: “Đường tiểu thư!”
“Tống tiểu thư!”
Đường Nguyệt Dao quay sang chào hỏi một câu, nàng đánh giá Tống Duẫn Chân một chút rồi lộ ra vẻ sợ hãi lẫn thán phục.
Nàng đã nghe nói đến vị thiên kim tiểu thư nhà tài phiệt này từ lâu rồi, quả thật là rất xinh đẹp, phong thái và dung mạo đều không có gì để chê, không có gì để bắt bẻ, năng lực cũng rất mạnh, mà khí chất trên người lại giống như Nữ vương vậy.
Đường Nguyệt Dao lễ phép mỉm cười, trong lòng thì lại thầm nói.
Thế mà ông chủ xấu xa của mình lại quen biết cả người này, quan hệ cả hai còn không bình thường chút nào, rõ ràng anh ta mang vợ con đi nghỉ phép ở nước H, nhưng không biết vì sao lại tham dự vào cuộc tranh đấu quyền thừa kế của tập đoàn LT.
Nàng cũng nghe bạn của mình nói đến chuyện của tập đoàn LT, nhưng trước kia nàng không có hứng thú gì với chuyện này nên cũng không để ý, không ngờ bây giờ mình cũng bị quấn vào.
Đường Nguyệt Dao nói thầm một lúc, thì quay đầu nhìn về phía nhà bếp.
Ông chủ xấu xa cặn bã kia còn đang bận rộn trong bếp kìa!
Không thể không nói, anh ta nấu nướng rất giỏi, nàng vừa mới đi vào ăn vụng mấy miếng ở trong đó, mùi vị đó, quả thật là khó quên.
Đường Nguyệt Dao khẽ cắn mối đỏ, lông mày vặn chặt, âm thầm nói: “Sao đến cả nấu nướng mà anh ta cũng giỏi thế nhỉ?”
Càng ngày nàng càng cảm thấy, người ông chủ này không giống với người thường, mà lợi hại đến mức quá đáng.
“Lại đi ăn vụng đi!”
Bỗng nhiên, nàng nuốt một một ngụm bước bọt, rồi liền quay người đi về phía nhà bếp.
Nàng nhét con tôm vừa mới trộm được vào miệng, còn chưa kịp trộm con thứ hai thì Diệp Mặc đã quay người, hô một tiếng về phía nàng.
“Bê lên đi!”
Đường Nguyệt Dao khẽ giật mình, khuôn mặt hơu đỏ lên.
Ăn vụng lại bị bắt tại trận.
Nàng vội vàng rút tay lại, đem ngón tay quệt vào vạt áo, rồi lại liếm môi đỏ để xóa đi vết bóng loáng trên môi, rồi giả vờ như không có chuyện gì.
“A!” Nàng lên tiếng, rồi bê đồ ăn đi về phía bàn ăn ở đại sảnh.
Diệp Mặc cởi tạp dề, rửa tay, rồi bê mấy món ăn lên.
Tống Duẫn Chân chậm rãi đi tới, nàng ngửi ngửi mùi thơm ngào ngạt mê người này thì cười xinh đẹp, thán phục nói: “Thơm quá! Tay nghề của Diệp tiên sinh, quả nhiên là không tầm thường!”
“Quá khen!” Diệp Mặc mỉm cười, hắn chạy thêm mấy chuyến để bê nốt đồ ăn lên bàn, sau đó bắt chuyện để mọi người ngồi xuống.
Đa số nhân viên an ninh đều về nước hôm nay rồi, hai người Ngọc Tình và Dương Mạn Ny đã mang hai đứa bé về trước, hắn thì nói rằng có vài việc ở bên này nên ở lại thêm vài ngày.
Còn mấy người vệ sĩ và đội trưởng Đường ở lại đây, tuy rằng không nhiều nhưng cũng đủ rồi.
Mọi người ngồi xuống bàn cơm.
Tống Duẫn Chân là người đầu tiên động đũa, nàng gắp một miếng thịt bò lên ăn, tỉ mỉ nhấm nháp một phen thì gật đầu liên tục, rồi lộ ra vẻ sợ hãi và thán phục.
“Bếp trưởng Hoàng nói không sai chút nào!”