Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 942 - Chương 942: Song Jung Hwan: Để Nó Biến Mất!

Chương 942: Song Jung Hwan: Để nó biến mất! Chương 942: Song Jung Hwan: Để nó biến mất!

Tống Tuấn Hạo xuống xe, đi vào tòa nhà của tập đoàn.

“Chú!”

Song Jung Hwan hung hăng trừng mắt nhìn Tống Tuấn Hạo, tức giận nói: “Mày còn biết đường trở về à!”

“Chú, tên kia cũng chỉ mua một ít cổ phần thôi mà, làm gì đến mức này chứ! Đám lão già kia vẫn nằm trong sự khống chế của chúng ta thì chú lo lắng như vậy làm gì!” Tống Tuấn Hạo vừa cười hì hì vừa đi qua ngồi xuống ghế.

Song Jung Hwan cắn răng, tức giận nói: “Người, đã bị cứu đi rồi!”

“Cái gì?” Tống Tuấn Hạo khẽ giật mình, sắc mặt cứng đờ.

Song Jung Hwan lại quát lên, sắc mặt đã khó coi hơn vài phần: “Còn cả mấy tên có đầu tường kia nữa, vừa thấy tình hình không đúng thì đã phản bội rồi, bây giờ bọn họ đều đứng bên phía chị gái mày rồi đấy!”

Tống Tuấn Hạo ngây người rất lâu, sau đó thân thể anh ta run lên, bật thốt lên một tiếng: “Sao. . . tại sao lại có thể như vậy?”

Sắc mặt của anh ta đã trắng bệch.

Dựa theo những gì chút nói, thì tình hình bây giờ vô cùng gay go!

Đừng bảo. . . mình sẽ thua nhé!

Một người đàn bà như chị ta thì làm gì có tư cách để ngồi lên vị trí kia cơ chứ!

Tống Tuấn Hạo hoảng hồn, run giọng nói: “Chú, vậy. . .vậy phải làm gì bây giờ?”

“Phế vật!” Song Jung Hwan trừng mắt nhìn Tống Tuấn Hạo, nhỏ giọng mắng một câu, rồi lại giận tái mặt, lạnh giọng nói: “Bây giờ, chỉ còn có một biện pháp duy nhất!”

“Là . . . là gì?”

Trên mặt Song Jung Hwan lộ ra vẻ lạnh lẽo, nhỏ giọng nói: “Để cho chị gái của cháu. . . biến mất!”

Tống Tuấn Hạo nghe thấy thế thì thân thể cứng đờ, hãi mắt dần dần mở to.

Chú Song Jung Hwan điên rồi à!

Nói thế nào thì đó cũng là chị gái của mình, là cháu gái ruột của chú mà!

Song Jung Hwan cười xùy một tiếng, lạnh lùng nói: “Xem dáng vẻ sợ hãi của cháu kìa, người thân thì làm sao? Chỉ cần là người cản đường mình thì đều đáng chết, huống hồ, không nhất định phải giết chết, chỉ cần để chị gái cháu biến mất là được!”

Tống Tuấn Hạo run rẩy rất lâu mới tỉnh táo lại, rồi cũng tiếp nhận kế hoạch này.

“Vậy. . . vậy phải ra tay từ đâu, chị ta có rất nhiều vệ sĩ, đề phòng rất nghiêm ngặt!”

Song Jung Hwan cười nói: “Chuyện này chú đã nghĩ kỹ rồi!”

Bện cạnh cô cháu gái này có không ít vệ sĩ, cũng mời rất nhiều cao thủ giống như ông ta, bình thường ra ngoài đều rất cẩn thận, nên có rất ít cơ hội ra tay, nhưng ông ta lại có biện pháp để người của cô cháu gái này phân tán ra.

Đến khi đó, trực tiếp xông vào nhà bắt người là được.

Cô cháu gái này tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyện mình sẽ dùng biện pháp này, cho nên chắc chắn sẽ có sơ sẩy.

“Đúng rồi, tên Hoa quốc kia cũng ở sát vách chị gái cháu, đến khi đó chúng ta cũng bắt tên đó luôn, dù tên đó có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là người nước ngoài, chỉ cần chúng ta ngồi lên vị trí hội trưởng, thì sẽ không cần phải sợ nữa.”

“Tên đó dám ngông cuồng như vậy ở trên địa bàn của chúng ta thì phải trả giá, cháu thấy có đúng không?”

“Vâng!” Tống Tuấn Hạo nuốt một ngụm nước bọt, anh ta bị khí thế của ông chú trước mặt này dọa sợ.

Sau đó anh ta lại hưng phấn lên: “Tên khốn đó, đáng chết!”

“Chú, vậy khi nào chúng ta ra tay?”

“Ngày mai đi! Chú đã sắp xếp xong xuôi rồi, cháu chỉ cần chờ thôi, đến khi đó cháu sẽ được ngồi lên ngai vàng hội trưởng của cháu!” Song Jung Hwan nói xong thì nở nụ cười.

Đôi mắt kia hơi nheo lại, phun ra một mảnh âm hiểm và độc ác mãnh liệt.

……

Soạt!

Một đôi tay trắng nhạt vốc một vốc nước quệt lên vài, rồi nhẹ nhàng xoa nắn.

Đôi vai nàng như đao tước, da thịt trắng bóng trơn nhẵn như mỡ đông.

Theo bờ vai đi xuống là một mảnh cao cao, sừng sững như hai ngọn núi, to thẳng kinh người.

Giờ phút này, quá nửa ngọn núi đều nằm trong làn nước, có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của nó dưới làn nước, còn cả đường cong uyển chuyển nóng bỏng của nàng nữa.

Mái tóc đen nhánh của nàng được cuốn cao lên, để lộ ra cái cổ thiên nga trắng như tuyết.

Hình như tâm trạng của nàng không tệ, bờ môi đỏ khiêu gợi hơi mím lại, lộ ra vẻ tươi cười, trong đôi mắt đẹp sáng rực kia còn lưu chuyển một vệt sáng rực rỡ.

Phù!

Nàng nhếch môi, thổi một cánh hoa hồng ở trên mặt nước, lại vốc một vốc nước rồi chà chà lên ngực.

Sóng nước và gợn sóng kia đều nổi lên kịch liệt.

Nàng tắm rửa một lúc lâu rồi mới đứng lên, rời khỏi bồn tắm.

Ào ào ào!

Lại là tiếng nước vang lên.

Những giọt nước cuồn cuộn trượt xuống theo bóng lưng đẹp của nàng, lướt qua bờ mông như trái đào mật kia rồi rơi xuống.

Còn có vài cánh hoa mềm mại dính ở trên người nàng.

Nàng vươn tay vỗ nhẹ một cái, cùng một tiếng vang giòn là một trận sóng cả mãnh liệt ở bờ mông, mấy cánh hoa kia liền rơi xuống, nàng lại cúi người để bỏ những cánh hoa dính trên chân xuống.

Bỗng nhiên, nàng khẽ giật mình, khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhiên nổi lên hai vệt đỏ ửng.

“Sao. . . sao nơi này cũng có?”

Cánh hoa mềm mại, đã dính vào nơi mềm mại nhất của nàng.

Nàng tranh thủ thời gian lấy xuống, sau đó cầm khăn lông lau người.

Bình Luận (0)
Comment